Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Thu Minh liền phát hiện tinh thần của An Sinh rất tệ. Tuy vết thương đã được bôi thuốc, nhưng vẫn còn có chút nhiễm trùng.
Hàn Thu Minh vốn định để An Sinh nghỉ ngơi ở trong phòng giam, nhưng vừa nghĩ lại tình huống bây giờ, anh lại sợ bỏ cậu lại một mình ở chỗ này sẽ xảy ra chuyện. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng, anh vẫn là quyết định dẫn An Sinh đi ra ngoài.
– Có thể đứng lên không?
Tuy An Sinh gật gật đầu, có thể Hàn Thu Minh nhìn ra tình trạng của cậu vốn không tốt mấy.
– Trước tiên, nên cố nhịn một chút đã. Tôi dẫn cậu đi vào thư viện rồi hãy chợp mắt ngủ một giấc.
Phát hiện trong mắt của Hàn Thu Minh toát ra nỗi lo lắng. An Sinh cười cười, an ủi:
– Anh đừng lo. Em không có chuyện gì đâu.
– Tốt nhất là không có chuyện gì.
Hàn Thu Minh lườm cậu một cái, oán giận:
– Lúc trước còn dám nói bản thân cậu nhất định sẽ không gây ra phiền toái gì cho tôi. Chậc. Quả nhiên là nhóc con vốn không thể tin nổi a.
Tuy rằng Hàn Thu Minh nói năng linh ta linh tinh không ngừng. Nhưng mà An Sinh lại cảm nhận được động tác dìu thân thể cậu của anh lại cẩn thận từng li từng tí một. Điều này khiến cho cậu nhịn không được cười đến híp cả mắt.
– Cười cái gì cười. Còn chê khuôn mặt này của cậu, dẫn đến không đủ phiền toái hay sao hả.
Hàn Thu Minh tức giận, ai thán tiếp.
An Sinh không thể làm gì khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-co-chap-yeu/201468/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.