Sau khi cúp điện thoại, Y Thượng Tĩnh vùi đầu, tiếp tục công việc, nhưng toàn thân lại có một loại cảm giác khác thường khiến cô rất không thoải mái. Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Bùi Nhĩ Phàm đang đứng trước bàn làm việc.
“Phó tổng!” Y Thượng Tĩnh nhanh chóng đứng dậy: “Phó tổng có việc muốn phân phó sao?”
“Không có việc gì, chỉ là muốn đến xem thư ký của tôi có làm việc riêng trong thời gian làm việc hay không thôi.” Khóe miệng Bùi Nhĩ Phàm giương lên nụ cười vô hại.
Y Thượng Tĩnh nhìn nụ cười kia, cảm thấy toàn thân đều nổi da gà: “Tôi vẫn đang bận rộn làm việc.” Nói xong câu đó, Y Thượng Tĩnh cảm giác như đã biết rõ câu thành ngữ giấu đầu lòi đuôi.
“Đúng vậy! Chính là đang rất bận, nhận một cuộc điện thoại cá nhân, lại gọi một cuộc điện thoại cá nhân mà thôi!” Bùi Nhĩ Phàm cười, hai tay chống trên bàn.
Y Thượng Tĩnh liền cảm nhận được một loại áp lực, nhưng cảm giác buồn bực trong lòng lại rất nhanh đem cái loại áp lực này quăng đi: Mấy ngày nay thế nào lại xui như vậy, mỗi lần muốn trộm lười một lát, làm một chút chuyện riêng đều bị gã âm hồn này biết, lại còn bị gã âm hồn Bùi Nhĩ Phàm này bắt ngay tại trận nữa chứ! Chẳng hạn như ngày hôm nay, có phải mình vừa mới bắt đầu gọi điện thoại thì hắn đã liền nghe thấy rồi hay không?
“Tôi không có rãnh rỗi!” Y Thượng Tĩnh thập phần ngay thẳng nói, tháo kính mắt xuống, trừng lớn hai mắt, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-the-cua-tong-giam-doc/2240223/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.