Y Thượng Tĩnh nhíu mắt ở trong tiệm Fastfood tìm Sử Lộc, aizz, sao lại quên mang theo kính chứ, xem đi, giữa trưa, người đến dùng cơm nhiều lắm, xếp hàng dài dằng dặc, sao có thể tìm được Sử Lộc đây chứ? Đang lúc Y Thượng Tĩnh gọi điện thoại cho Sử Lộc thì bả vai bị vỗ nhẹ, quay đầu lại, Sử Lộc đã ở bên cạnh mình cười híp mắt.
“Chúng ta đến bên kia ngồi đi, tôi đã gọi cơm rồi!” Sử Lộc muốn kéo tay Y Thượng Tĩnh hướng bên cửa sổ đi đến, lại bị Y Thượng Tĩnh tránh né, hơi hơi nghiêng người về phía sau, sau đó chỉ cái bàn trống duy nhất bên cửa sổ kia: “Là ở kia đúng không? Ha ha, cám ơn anh a, tôi sớm đã đói bụng!” Sau đó tự mình đi về phía bên đó.
Ngồi xuống, Y Thượng Tĩnh nhìn nhìn đồ ăn, cơ hồ đều là những món mình thích. Đột nhiên, Y Thượng Tĩnh cảm giác mình có nên thử quen với anh ta hay không…mặc dù mình đối với anh ta thật không có cảm tình gì khác ngoài tình bằng hữu, nhưng là đối với anh ta như vậy rất bất công, quên đi, vẫn là dao sắc chặt đay rối đi, không thể để cho anh ta tiếp tục sai lầm.
“Thượng Tĩnh, em mau ăn a, không phải là đói bụng sao?” Sử Lộc cười nói, sau đó muốn gắp rau cho Y Thượng Tĩnh thì đã rất nhanh bị Y Thượng Tĩnh ngăn lại, “Tôi tự mình làm được!” Sau đó vội vã ăn cơm của mình, đồng thời cân nhắc lời nói mà mình sắp sửa nói ra. Tuy rằng hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-the-cua-tong-giam-doc/2240210/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.