“Thượng Tĩnh, mau thẩy đi!” Dịch Thiếu Ương đứng cạnh bên giục cô.
Y Thượng Tĩnh quay đầu nhìn thấy Dịch Thiếu Ương đang cười, cảm giác mình như là một con khỉ trong rạp xiếc, chẳng lẽ là cô đang bị đùa cợt sao? Thôi kệ, ta đây có chơi có chịu, cô dùng sức thẩy xúc xắc. Quả nhiên là trời thương người lười, không phụ cô, xúc xắc ngừng ngay ở mặt ngũ. Cô nhíu mày quay sang Bùi Nhĩ Phàm, ý bảo đến lượt anh.
Bùi Nhĩ phàm tiếp nhận xúc xắc từ tay Y Thượng Tĩnh, đồng thời kẽ thì thầm, thanh âm nhỏ chỉ vỏn vẹn đủ Thượng Tĩnh nghe: “Chén rượu này, nhất định ngươi phải uống rồi!”
“Nếu ta phải uống, thì ngươi cũng phải uống!” Thượng Tĩnh khẽ phản bác.
“Mới một chén rượu, không có gì là lớn! Chút rượu này không làm cho ta say, nhưng người ta thì đâu giống ta!” Bùi Nhĩ Phàm giơ cao xúc xắc lên, tươi cười ném xuống, xúc xắc ngừng ngay ở mặt ngũ!
“Uống rượu!” Trương Giai Thành sảng khoái truyền hai chén rượu tới, “Thượng Tĩnh, mau uống tiếp a!”
Thượng Tĩnh oán hận nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, rồi nhìn về phía Bùi Nhĩ Phàm: “Ngươi thử một mình đấu riêng với ta, xem ngươi có thể huề mãi với ta được không! Ta không tin vận khí ngươi lại tốt như vậy!”
“A, nhưng ta không tin chuyện vận khí!” Bùi Nhĩ Phàm nhẹ giọng cười, dùng cặp mắt hoa đào nhìn Y Thượng Tĩnh, “Bản thân ta chỉ tin tưởng vào thực lực!”
“Ta thì tin tưởng vào vận khí! Ta đây hơn hai mươi năm đều nhờ vào vận khí của mình!” Thượng Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-the-cua-tong-giam-doc/126185/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.