“Ách xì!” Mới bước vào phòng làm việc, mông còn chưadính vào ghế, đã đột nhiên hắt hơi một cái, Tô Thiên Thiên dụi dụi mũi, mùa hèmà hắt hơi, xem ra điều hòa của công ty mở nhiều quá rồi.
“Ai nhớ em kìa!” Âu Dương đi bên cạnh cô trêu chọc.
Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái, “Chắc là mẹ em rồi!Bà ấy sống sung sướng rồi là quên ngay chia cho em một chút.”
“Sắp phát lương rồi, em còn sợ không có tiền à?’ ÂuDương trả lời, “Nhưng nghĩ mà thấy thực khótin, em thế mà cũng làm được một tháng rồi!”
“Đúng à nha.” Tô Thiên Thiên cũng tự thấy giật mình,“Xem ra em cũng không lười như vậy! Em vẫn rất tích cực phấn đấu đấy chứ!”
“Coi như lần này em lợi hại.” Âu Dương gật đầu mộtcái, “Xem ra em thực sự quyết đấu với Ninh Xuyên rồi, khụ, làm giúp việc, thậtđúng là ý hay...”
Nhắc đến đề tài này, Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suynghĩ một chút, hình như cô đã quên mất cái dự tính ban đầu này, lấy quan hệ củacô và Ninh Xuyên bây giờ, sợ rằng ai làm giúp việc cũng sẽ khó xử.
Có điều vấn đề này chưa quấn quít cô được bao lâu, đãbị Diệp Khinh Chu vội vã đi vào phòng làm việc cắt đứt, “A! Hai người tới rồi!”Trong tay cô đang ôm một đống những đồ đồng nghiệp nhờ mua hộ, có cà phê, cóbánh bao, rõ ràng là mới vừa chạy về.
Cô đặt từng thứ lên bàn của đồng nghiệp, nhanh chóngbước tới bên cạnh Tô Thiên Thiên, “Chị mới thấy Tổng giám Ninh lại ôm trẻ conđi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171978/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.