Sáng hôm sau, Tô Thiên Thiên phát hiện ra bi kịch củabản thân, thì ra là mỗi sáng quen dậy sớm đi làm, chuông báo thức vừa reo là côchỉ hận tai mình không lãng không ù, nhưng mà vẫn tức giận bò khỏi giường. Màhôm nay, cô nghĩ mình có thể ngủ thoải mái, ngủ sung sướng, ngủ cho đến khibiển cạn đá mòn sánh cùng trời đất, đáng tiếc, vừa mới đến bảy giờ sáng, chimvừa cất tiếng hót bên ngoài, quỷ lười Tô Thiên Thiên cũng dậy bắt sâu.
“…” Cho dù Tô Thiên Thiên có cố ngủ lại thế nào đichăng nữa, vẫn không có tí cảm giác buồn ngủ nào, lật tới lật lui, tinh thầnlại càng tỉnh táo.
Không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời giường,Ninh Xuyên vừa mới làm xong bữa sáng, đang ngồi trong phòng khách vừa đọc báovừa ăn cháo, thấy Tô Thiên Thiên đã rời giường, rất chi là giật mình, “Cô ngủgiường lạ không quen?”
“… Không phải thế.” Thiên Thiên dụi mắt, “Đến giờ thìtự nhiên tự động tỉnh dậy.”
Ninh Xuyên sửng sốt một chút, lúc kịp phản ứng lại, cóchút buồn cười, nhưng mà lại cảm thấy cười thì không phù hợp cho lắm, thế lànửa che nửa đậy, vô tình sặc cả cơm lên mũi, bắt đầu ho sù sụ.
“Chậc chậc..” Thiên Thiên chép miệng, “Đây chính làbáo ứng khi cười trên nỗi đau khổ của người khác.”
Rửa mặt xong, Tô Thiên Thiên cũng múc cho mình một bátcháo, cháo khoai lang, rất đơn giản, rất thanh đạm.
Húp một miếng, cô không kìm được phát biểu ý kiến,“Cháo này anh nấu còn chưa chín, cảm giác gạo còn chưa đủ quánh…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171940/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.