Tô Thiên Thiên đang ngủ chẳng hay biết chuyện gì xảyra, chỉ thấy nóng quá lại xoay người, lầm bầm một câu, không biết lại đangnguyền rủa Ninh Xuyên cái gì.
Ninh Xuyên thở dài, cũng không thèm để ý xem Tô ThiênThiên nóng đến đỏ bừng mặt đang lầm bầm cái gì nữa, đi thẳng ra khỏi phòng làmviệc, nói với công nhân viên ở bên ngoài, “Hôm nay tới đây thôi, mọi người vấtvả rồi.” Giọng anh vang, Tô Thiên Thiên đương nhiên là bị đánh thức, dụi mắtmột cái, lẩm bẩm một câu, “Kêu lớn tiếng như vậy làm gì, không ngại đau họng sao…”
Cô nóng đến khó chịu, đứng lên nhìn, thì ra là điềuhòa đã tắt, đành phải chạy đến phòng pha nước vốc nước lạnh lên cho mát mặt,nghĩ thầm, tên Ninh Xuyên này đúng là keo kiệt, điện của nhà nước mà anh tacũng tiết kiệm!
Chờ Tô Thiên Thiên rửa mặt xong bước ra khỏi phòng làmviệc, bên ngoài đã không còn một bóng người
“Chuồn sạch sẽ thật….” Tô Thiên Thiên cảm thán mộttiếng, thực ra thì mọi người ai chẳng lười giống nhau nhưng đâu ai dám trốnviệc, vừa nghe Ninh Xuyên nói thả người là chạy luôn không còn một mống, giốngnhư chỉ sợ anh đột nhiên đổi ý gọi lại vậy. Mà cô chẳng qua chỉ đem lời nói,việc làm trong lòng mọi người, quang minh chính đại nói ra, làm ra mà thôi.
Tắt đèn đóng cửa, Tô Thiên Thiên đủng đỉnh bước rakhỏi tòa nhà, có mấy đồng nghiệp chưa đợi được xe buýt đang đứng ở cổng, NinhXuyên cũng đang lái xe từ gara ra.
Tô Thiên Thiên vung cánh tay mấy cái, ngủ trong vănphòng đúng là chẳng thoải mái gì, bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/134752/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.