Nhờ vào uy vọng của Tiểu Bảo, cứ điểm của nhân viên tu luyện căn cứ Thành Đô nằm ở trung tâm, nằm trên đỉnh núi cao, có vài phần tư thế của chúng tinh vòm trăng, cũng có thể nhìn ra sự tôn trọng của mọi người đối với căn cứ Thành Đô.
Ở bên ngoài, mặc dù chính thức căn cứ Thành Đô vẫn không thừa nhận với bên ngoài rằng họ đang ở vị trí lãnh đạo, nhưng trên thực tế quả thật là như thế, về phương diện thực lực và uy vọng, căn cứ Thành Đô tuyệt đối xếp hạng đầu tiên trong lòng mọi người.
Địa vị tâm lý như vậy là kết quả của mấy năm phấn đấu của bọn Tiểu Bảo, tuy rằng đều cảm thấy không nên có phân hóa đẳng cấp rõ ràng như vậy, nhưng tư duy cố định của nhân loại vô luận như thế nào cũng không thay đổi được.
Tiểu Bảo liếc mắt một cái, đang định đi đến chỗ ở của Nguyễn Nham, một cái lều trại bên cạnh xốc lên, đi ra một cô gái, đây là một cô gái nhìn bề ngoài không quá 12 tuổi, tóc ngắn gọn gàng, trong đôi mắt to đen nhánh lộ ra một cỗ linh khí, vòng xoáy năng lượng quanh người còn chưa hoàn toàn tiêu tán, hẳn là mới từ giai đoạn tu luyện tỉnh lại. Cô gái nhìn thấy Tiểu Bảo và Nhậm Nghị đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó tươi cười xán lạn hô một tiếng: "Chú Nhâm, chú Kỳ xin chào."
Tiểu Bảo cười cười, gật đầu: "Gần đây thế nào? Đình Đình. "
Văn Đình năm nay 12 tuổi, nửa năm trước đã tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-dao-ngay-diet-vong/2566585/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.