Đối với Nhậm Nghị mà nói, hiện giờ mở ra lĩnh vực tựa như hô hấp, cho dù không rút đi, đối với anh cũng không có ảnh hưởng gì, huống chi lĩnh vực này có thể ngăn cản bất kỳ tầm mắt nào có thể nhìn trộm.
Nhâm Nghị đặt Tiểu Bảo lên giường, nghiêng người đè lên, ngọt ngào hôn lên môi Tiểu Bảo, đem viên thuốc vào miệng Tiểu Bảo, ái muội vuốt ve da thịt bóng loáng trước mắt: "Vết thương đã xử lý xong rồi?"
"Ừm." Tiểu Bảo giơ tay sờ mặt Nhậm Nghị, ánh mắt chuyên chú,"Xử lý xong rồi. "
"Vậy mấy ngày kế tiếp chúng ta nghỉ ngơi."
"Được." Khóe miệng Tiểu Bảo nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Xác định không có chuyện gì gấp sao? "
"Có... Nhưng tạm thời muốn buông bỏ." Nhâm Nghị cầm cổ tay Tiểu Bảo, nhẹ nhàng cắn ngón tay thô ráp, "Chuyện này phải chuyên tâm. "
"Không giải quyết không thành vấn đề?" Tiểu Bảo nhướng mày, "Nói một chút đi. "
"Trễ một chút rồi nói sau." Nhâm Nghị trực tiếp cự tuyệt, tay đã trượt đến giữa hai chân Tiểu Bảo, cảm giác vật thể đã thức tỉnh trong lòng bàn tay, cười nói, "Hôm nay cậu muốn làm sao? "
"Muốn!" Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, tâm tư rối rắm lúc trước trong nháy mắt ném đi, vặn người liền đem Nhâm Nghị đè ở dưới thân, nhiệt tình hôn lên môi Nhâm Nghị. Nhâm Nghị tỉnh lại long huyết thế công mười phần, Tiểu Bảo đã có vài ngày không qua, tuy rằng cũng không phải để ý vấn đề trên dưới, nhưng rốt cuộc vẫn hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-dao-ngay-diet-vong/2566543/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.