Lêvwyib Tranhjprto toáthfxaj mồlmsdb hôiiorik đếnsvtms sắpkncjy mấtusrsa nướcetgyz rồi,bdtut trờiubvpe nóngqrcsf nhưswtuh vậy,weybd ngườijhkdx lắcnwnza lưbbqix ởegjid bênpwihn ngoàiefyks vàooysdg giữa trưa, ngoài cô và Phó Thành Lẫm thì không còn ai khác.
Cô lại dừng xe một lần nữa.
Ghế sau có hai chai nước mà Cận Phong chuẩn bị cho cô, cô đưa cho Phó Thành Lẫm một chai.
Phó Thành Lẫm vặn ra, đổi lại với chai còn chưa mở ra trong tay cô.
Lê Tranh không rảnh lo khách sáo, ngửa đầu uống vào.
Vừa nãy leo núi mệt như vậy nhưng cũng không hề chảy mồ hôi như mưa.
Muốn đối đãi với Phó Thành Lẫm như bạn bè bình thường, quá khó khăn.
Lê Tranh lấy khăn ướt lau mồ hôi, điều chỉnh hô hấp, uống hết nửa chai nước thì bình phục không ít, cô lái xe về hướng sân golf kia.
Câu lạc bộ sân golf là sân bóng có tiêu chuẩn quốc tế 18 lỗ và 72 gậy.
Trước mắt càng ngày càng rộng lớn, đâu đâu cũng thấy màu xanh lá.
Một con đường mòn bằng nhựa không tính là rộng quanh co uốn lượn giữa cảnh tượng núi hồ.
Phó Thành Lẫm cầm mũ lưỡi trai vẫn luôn quạt gió cho cô.
Lê Tranh bảo anh đừng quạt nữa, cô đã lấy mũ đội lên.
Phó Thành Lẫm nhìn cô: “Em như vậy không phải càng nóng hơn à?”
Lê Tranh kiếm cớ còn coi như là trót lọt: “Dù sao thì nóng một chút còn hơn là da bị phơi đen da, hôm nay tia cực tím quá mạnh, chỉ dựa vào mái che của xe điện thì vô ích.”
Phó Thành Lẫm chỉ đơn thuần không thích cái gì kia.
《Lời thì thầm mùa thu》 vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-dao-diu-dang/910235/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.