Edit: Độc Tiếu
Mục Dương Quan đầu tiên là đến Lục gia một chuyến, lần này, đã không còngiống như lần trước đến giải thích mọi chuyện rõ ràng, lần này đến, giải thích hay không đã không còn quan trọng.
Đón nhận ánh mắt oán trách của Lục Tưởng Dung, hắn trầm mặc, biết rõ giờ phút này nàng hận hắn thấu xương, như vậy cũng đúng.
“Chúng ta—cứ như vậy thôi.”
Nàng sửng sốt, khiếp sợ nhìn hắn, “Chàng nói cái gì?”
“Vài ngày nay, nàng nghe cũng không phải là ít.”
“Chàng không giải thích?”
“Lúc đầu, ta muốn, nhưng hiện tại—“ Cũng đã hạ quyết định, còn cái gì để mà nói.
Hắn lấy chiếc khăn tay nàng tự tay thêu ra, vật quy nguyên chủ.
“Mục Dương Quan, chàng là đồ ngốc!” Nàng đau lòng vô cùng, dùng sức ném khăn về phía hắn, “Ta không có hoài nghi chàng! Ta biết chàng làm người nhưthế nào, bọn họ nói một chữ ta cũng không tin, chỉ cần chàng nói, tanhất định sẽ tin chàng. Chàng vì sao ngay cả dỗ dành ta cũng khôngnguyện ý?”
Nàng biết chuyện này nhất định có nội tình, nhưng nữnhân nào gặp phải chuyện này mà không tức giận? Nàng là nháo, muốn hắnđến dỗ dành nàng, muốn xem hắn để ý đến nàng bao nhiêu, hơn nữa còn camđoan lần sau sẽ cẩn thận, không lại tiếp tục làm chuyện có lỗi vớinàng........
Trong đầu nàng cũng lo sợ không yên! Là nàng chủđộng đến gần hắn, là nàng cầu trước, hắn luôn yêu thích ôn nhu nhànnhạt, nhạt nhẽo đến mức gió chỉ thổi là tiêu tan, nàng chưa từng dámnghĩ kiên định.
Nhưng nàng không nghĩ tới, trong lòng hắn nànglại không trọng yếu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoc-the/76340/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.