Edit và Beta: Độc Tiếu
Hôm qua, là minh đản của Mộ Dung Lược, vẫn không thể hỏi được nơi hạ tánghắn ở chỗ nào, nàng ở sương phòng khách sạn tế bái hắn.
Cách một ngày, nàng ở trong phòng dùng bữa, trên bàn bày bản đồ của Đông Thành, xuất thần suy ngẫm.
Lời kia không phải là tùy tiện mà nói, nàng là thật sự sẽ dùng hết mọi phương thức để tìm ra mộ phần của hắn.
Gia chủ hỏi nàng, chỉ là một mồ đất, tội gì phải thế?
Nhưng gia chủ không biết rằng nếu ngay cả một mồ đất nàng cũng không rõ ởđâu, nhân sinh sau này nàng không biết phải dùng cái gì để tiếp tục.
Mặc dù chỉ là mộ phần hoang vắng, nàng cũng muốn thủ, nhớ hắn thì có thểlập tức đi tìm hắn trò chuyện. Để cho hắn biết, trong lòng nàng luônluôn nhớ hắn, chưa từng quên đi hắn, là nơi để nàng dựa vào.
Nàng không cần lại tiếp tục nói chuyện với không khí lạnh như băng, lo sợkhông yên, đoán hắn rốt cuộc có nghe được không, lại lo lắng không thểviếng mồ mả của hắn, hàng năm tế bái.
Nghĩ đến điều này, nàng dừng một chút.
Cũng như lời gia chủ nói, chỉ là một mồ đấy, vậy tại sao gia chủ lại cố chấp như thế?
Gia chủ không phải là người ác tâm như vậy, ngay cả khi nàng quỳ lại cầucũng liều chết không nói, thật sự đơn giản là vì câu di ngôn trước khichết của Mộ Dung Lược sao?
Người chết so với người sống quantrọng hơn sao? Quan trọng đến—mức ngay cả cơ hội cho đứa nhỏ sau này tếbái phụ thân cũng không cho?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoc-the/76337/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.