Editor: An
Beta: Phan Dĩnh Lâm
Về nhà thì tôi lại gặp người đàn ông kia. Tôi ngây ngẩn cả người!
Tuy được quay lại năm 1999, nhưng tôi nhanh chóng tiếp nhận rất nhiều sự thật, bao gồm việc mẹ trở nên trẻ hơn. Nhưng mà việc người đàn ông ngồi trước mắt tôi, tôi vẫn có chút không tin được. Mười năm trước ông ấy trẻ như thế này sao?
Hiện tại chắc ông ấy khoảng bốn mươi ba tuổi, nhìn chỉ nhỉnh hơn ba mươi, da hơi trắng, nhưng đôi mắt rất uy nghiêm, đặc biệt là dáng người cao ngất càng làm tăng thêm phần cao ngạo của một doanh nhân.
“Tiểu Quân, sao con đứng ngây ngốc như thế?” Mẹ kéo tôi: “Ba con rất vui khi nghe nói con đã tìm được một gia sư.”
Tôi cười nhẹ với mẹ, đem cặp đặt ở ghế sofa, thản nhiên nói: “Ba đến rồi à?”
Ông ấy hơi nhíu mi, nhưng tôi vẫn thấy: “Hiểu Quân, cậu ấy còn nhỏ.”
“Em đi nấu cơm.” Mẹ cúi đầu xoay người.
“Ngồi xuống đây.” Giọng ông ấy có một chút dịu dàng hiếm hoi. Tôi hơi đờ người ngồi xuống.
Tôi nhớ mãi đến năm 2005 tôi mới mở miệng kêu ống ấy là ba. Lúc này, tôi cũng không biết tại sao có thể kêu dễ dàng như vậy, có lẽ là thói quen nhiều năm, hay có lẽ là vừa nhìn thấy một gia đình đi chơi thuyền nên có cảm xúc.
Tóm lại, tôi biết là cách xưng hô này của tôi cải thiện rất nhiều điều, những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ chính là bằng chứng rõ nhất.
“Có muốn ba tìm cho con một gia sư khác không?” Hình như ông ấy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoc-tam/90769/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.