Quân vương mất nước.
Cát vàng phủ kín đất trời, một mảnh đìu hiu hoang tàn xơ xác. Sương mù mờ mịt tản mác khắp nơi, hơi thở suy vong lụn bại đánh ập tới gương mặt mối người.
Ngô vương mất nước, đứng ở trên nóc tòa thành nhìn xuống cảnh tượng đổ nát khói cuộn mịt mù trước mặt. Mùi máu tanh nồng ở trong không khí từng trận từng trận ào tới, cùng với những thanh âm tuyệt vọng kêu gào của binh lính, còn có tiếng xác thịt bị cắt xé tả tơi… mang lại cho người ta cảm giác vừa xa xôi lại vừa hư ảo…
Tình thế trước mắt đã không cách nào cứu vãn. Ngô quốc diệt vong dưới tay của Đại Tây quốc đã từng bị chính mình đánh bại cách đây hai mươi năm. Ai mà ngờ được, giọt máu hoàng thất duy nhất sót lại của vương triều Đại Tây sau hai mươi năm bỗng nhiên vươn mình trở dậy, chỉ trong mười sáu ngày đêm ngắn ngủi liền công phá hơn nửa giang sơn này.
Mười sáu ngày đêm.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tất cả mọi chuyện huyền hoặc mơ hồ, tựa như một giấc mơ không cách nào tỉnh lại.
Đứa trẻ mồ côi của hoàng thất Đại Tây quốc năm nào, Trương Khởi Linh, cũng chính là đệ nhất Đề đốc Ngô quốc hiện nay, là nam nhân từ nhỏ cùng ta chơi đùa cùng ta khôn lớn, và rồi trở thành ái nhân kề cận bên ta. Chỉ trong một đêm, cuối cùng hắn lại thề rằng phải lấy mạng ta. Làm sao ta có thể nào tin được?
Ta khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-van-song-buc-ngoc/2354570/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.