*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố gắng hơn nữa cũng không thể nhìn rõ vật thể kia là cái quái dị gì nhưng là tôi vẫn cảm tạ ông trời vì đã ban cho tôi một thời cơ tốt đẹp.
Tuy rằng ông chủ Hoàng đã bị quái vật cuốn bay, thế nhưng sau lưng Muộn Du Bình vẫn còn có lão K nữa. Tôi tiếp tục chạy đến chỗ bọn họ, bắt chước Muộn Du Bình vung chân đá vào vết thương trên bắp đùi của gã ta. Mẹ nó! Ai bảo mày nổ súng vào ông hả!
Lão K và Muộn Du Bình lúc ấy đều đang gắt gao nhìn về phương hướng mà ông chủ Hoàng bị cuốn đi, mãi cho đến khi tôi tới sát bên người mới kịp thời phản ứng. Nhưng cũng đã muộn rồi, một cước kia của tôi tuy rằng có chút lệch lạc thế nhưng vẫn thành công đạp gã tách khỏi Muộn Du Bình.
Tôi vươn tay dự định kéo Muộn Du Bình bỏ chạy, nhưng là anh ta lại bất ngờ kéo mạnh tay tôi, nhanh chóng nấp vào một góc tối ngay gần đó… Ách. Còn tưởng lần này có cơ hội thể hiện tài năng, cứu anh ta một phen rồi chứ, chẳng ngờ phản ứng của người này vẫn nhanh lẹ hơn tôi nhiều lắm.
Muộn Du Bình dùng tay ra hiệu cho Hắc Nhãn Kính, người kia thấy thế lập tức cúi rạp xuống, nằm bò trên mặt đất không hề nhúc nhích. Tôi đang muốn kéo Bàn Tử bất tỉnh ở bên cạnh lại gần thì Muộn Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-van-song-buc-ngoc/2354560/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.