“Đi về phía Đông?” Bàn Tử tiếp nhận la bàn ở trong tay tôi, hoài nghi quan sát tôi vài lần, “Vì sao?”
Bởi vì cảm thấy từ trường mà Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính phát ra thực quá kỳ dị cho nên hiện tại tôi chỉ dám vo ve bên cạnh Bàn Tử, chỉ cho gã ta cái nơi mà Long Phúc Vũ đã nói cho tôi lúc trước.
“Ách!” Nghe được câu hỏi của Bàn Tử, tôi nhất thời cứng họng. Nếu thành thật khai báo, chắc chắn tên Bàn Tử này sẽ cho rằng tôi bị điên. Hơn nữa, tôi cá là sau khi gã ta biết được chân tướng, cũng chắc chắn sẽ không chịu đi về hướng Đông đâu.
Vừa hay, đúng lúc này A Qua chạy tới bên cạnh tôi, nói, “Kỳ thực, nửa khối ngọc kia ông tôi lấy được từ căn phòng nhỏ ở phía Tây, căn cứ vào điểm này thì nửa miếng ngọc còn lại tám phần chính là gian phòng phía Đông rồi.”
Bàn Tử thấy có lý, liền đi tới nói chuyện với Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nghe xong, thực sự dừng bước, quay lại, hỏi A Qua, “Chuyện Khô Quy Tử lấy được miếng ngọc kia ở gian phòng phía Tây có bao nhiêu người biết đến?”
“Ách!” Có lẽ là không nghĩ tới Muộn Du Bình sẽ hỏi vấn đề này cho nên A Qua nhất thời nghẹn họng, “Cái này… cũng không phải là chuyện gì bí mật. Những người cùng hạ đấu lần trước đều biết…”
“Lần trước các nhóm người hạ đấu với các cậu, có người của lão K không?” Hắc Nhãn Kính từ phía sau cũng đột nhiên bước tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-van-song-buc-ngoc/2354553/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.