Tôi buồn bực đến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhìn cái khăn lau không dùng đến vứt ở một bên, nhất thời cũng không có ý muốn quét tước nữa. Xui thì cứ xui đi! Làm một thanh niên bốn tốt được hưởng nền giáo dục cải cách mở cửa của Trung Quốc, không thể để cho chủ nghĩa mê tín phong kiến làm mê muội đầu óc!
Nghĩ đến không cần quét dọn nữa, tâm tình tôi nhất thời trở nên thoải mái rất nhiều, cầm lấy chìa khóa xe cùng điện thoại di động lên tính toán đóng tiệm về nhà. Ba mẹ đến tuổi về hưu, bình thường tôi có việc đi qua nhà cũng không ghé vào, năm mới cũng nên trở về sớm một chút làm tròn hiếu đạo. Lại nói, không biết món vịt quế hoa không thể thiếu trong bữa cơm đoàn viên hàng năm kia hiện tại đã được chuẩn bị trên bàn hay chưa nữa…
Miệng tôi lẩm nhẩm một khúc hát chuẩn bị đóng cửa tiệm. Đột nhiên giật mình, tôi cảm giác sau lưng có người. Đây thực là một cảm giác rất kì quái, biết rõ ràng không có khả năng một cái bánh tông nào đó từ trong mộ đi ra rồi lắc lư ở trên đường, nhưng vẫn khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Cười khổ mà than lá gan của chính mình thật sự càng ngày càng nhỏ, tôi xoay người sang chỗ khác.
Cái này thật sự làm tôi hoảng sợ mà. Một ông lão khom khom lưng đứng ở giữa phòng, thân mặc chiếc áo may ô màu lam nhạt của dân công vào khoảng những năm 80, trên áo toàn là bùn đất cùng vết ố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-van-song-buc-ngoc/2354514/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.