Chương trước
Chương sau
Chân ngắn nhỏ, tóc húi cua, phần lông trắng bạc phủ lên như áo choàng. Gương mặt béo tròn nho nhỏ, hai mắt tròn xoe, lửng mật con lùn tịt rắn chắc ngửa cổ, hùng hổ kêu: "Gào! Gào! Gào ——"

Âm thanh ngây ngô như con nít.

Như rằng ngay sau đó phải ợ sữa một cái, làm mùi sữa vẩn quanh không khí.

Siêu, siêu đáng yêu.

"Không... không được, tôi không được ôm không được vuốt không được hôn." Ngụy Chương tự tát vào cái tay đang đưa ra, cố gắng kìm hãm ý nghĩ đại bất kính của mình.

Anh Hoan đứng thẳng dậy, chân trước cụp xuống, ngắn ngủn, nhưng coi bộ rất nghiêm túc: "Gào! Dùng hình thú của các cậu, đánh chết bọn nó!"

Hình thú?

Hình thú uy phong hung dữ trong đầu mọi người bị thay thế bởi một con lửng nhỏ còn chưa cao đến bắp chân, chân tay ngắn ngủn một mẩu, xấu đến đáng yêu nhưng ánh mắt rặt một vẻ khinh thường và kiêu ngạo như thể sắp lật ngược cả vũ trụ, tưởng tượng người khác cũng có hình thú như này ——

Không hiểu sao lại hơi mong đợi.

Lại nghĩ nếu hình thú của mình cũng giống vậy —— không được không được.

Người thằn lằn lấy làm bối rối, chúng thấy không thích nghi lắm với chuyện anh Hoan biến từ hình người thành hình thú, nhưng cũng sẽ không buông tha cho cậu. Một kẻ trong số chúng bắt đầu tái tổ hợp lại cánh tay của mình, phục chế thành cây thước sắt khổng lồ của anh Hoan, tiến lên phía trước.

Mục tiêu của anh Hoan vừa lúc cũng là nó.

Dám làm trò trước mặt anh Hoan, phục chế thước sắt của anh Hoan, còn hành hung anh Hoan.

Anh Hoan không cần mặt mũi sao!!!

Người thằn lằn kéo cây thước sắt cồng kềnh nhảy bật lên, đập về hướng chú lửng mật nhỏ. Những người khác chưa kịp phản ứng lại nhưng đã tức đến phát rồ.

Sao lại nỡ đánh một em lửng mật đáng yêu như thế!!

Đám học viên quân sự tức điên, bất ngờ biến thành nửa hình thú.

Phải biết rằng bình thường họ không cần hóa thú, bởi vì so với bộ dạng thô kệch của cuồng thú, những người trẻ tuổi cảm thấy cơ giáp và vũ khí nóng trông ngầu hơn nhiều. Ngay cả trong các buổi huấn luyện thường ngày, hầu hết họ cũng thích dùng hình người để khống chế cơ giáp.

Giờ biến thành bán thú, cho dù kỹ năng, sức lực và tốc độ đều được cải thiện, nhưng do tâm lý chối từ, họ khó có thể nắm giữ năng lực của cuồng thú. Trong khoảng thời gian ngắn, họ dần bị người thằn lằn áp chế.

Khi bụi bặm tan đi, mặt đất bị cây thước sắt đập thành một cái hố to, nhưng không thấy bóng lửng mật đâu.

Lửng mật con kiêu căng vỗ đầu người thằn lằn: "Ở đây cơ mà."

Người thằn lằn ngẩng đầu, đối mặt với anh Hoan trên đầu mình.

Anh Hoan cười toe: "He he."

"Phập", tiếng móng vuốt đâm vào cơ thể vang lên, một vệt máu nóng bắn ra.

Đuôi của người thằn lằn rơi xuống mặt đất, nảy lên vài cái.

Người thằn lằn bị chặt mất cái đuôi kêu lên thảm thiết, ôm đuôi nhảy nhót chồm chồm.

Anh Hoan nhanh tay lẹ mắt, đạp lên cái đuôi đang nảy lung tung, dùng răng xé ra một miếng thịt, nhai mấy cái, đôi mắt sáng bừng lên.

Gọn gàng nuốt chửng cả cái đuôi.

Chất thịt dai mềm, ngọt thơm giòn sần sật, quá ngon.

Anh Hoan nhìn sang đám người thằn lằn, liếm mép.

Lửng mật nhỏ đáng yêu, đôi mắt đen láy ánh lên quầng sáng đáng sợ, mắt viết hai chữ: Ăn thịt!

Người thằn lằn bị cụt đuôi nọ ôm thước sắt run lẩy bẩy.

Thật đáng sợ. Thật là đáng sợ. Nó ăn cái đuôi kìa QAQ!

Những người thằn lằn khác trông vậy thì thấy ớn lạnh từ sâu trong tâm hồn, cái cảm giác này, giống như nỗi sợ hãi khi nhìn thấy thú dữ coi con người là thức ăn.

Nỗi sợ hãi bẩm sinh trước thiên địch.

Người thằn lằn không có thiên địch, nhưng hôm nay, chúng đã có thiên địch đầu tiên trong lịch sử ——

Một chiếc lửng mật cái gì cũng muốn nếm thử, đại lão giới lửng mật —— lá gan to hơn trời, xực rắn độc như rượu, săn khủng long làm thức ăn, giết cá sấu khổng lồ làm bữa chính, anh Hoan!

Lửng mật con ngửa mặt lên trời tru dài, muốn tru ra khí phách rúng động cả sơn hà.

"Gào! Gào! Gào!"

Vẫn thơm sữa.

Trái tim của đám học viên quân sự bị chọc đến nát nhừ, hận không thể quỳ xuống vuốt khắp người chú lửng nhỏ.

Đáng yêu! Đáng yêu! Đáng yêu vãi luôn! Dâng mệnh cho bé cũng không thành vấn đề!

Ăn thịt? Chẳng phải chỉ là muốn ăn thịt thôi à?

Cho cho cho!

Đám học viên không khác nào bị tiêm máu gà, tấn công như điên, kể cả người thằn lằn muốn chạy cũng không cho, xồng xộc phi lên cản đường. Chuyên chọn chém đứt cái đuôi, có thể nói là cực kỳ tàn ác.

Quá là tàn nhẫn đi.

Mọi hành động của cuồng thú đều xuất phát từ bản năng, có lẽ do bài xích nên hãy còn xa lạ. Nhưng khi họ đã chịu tiếp thu, bản năng khắc ghi trong gen sẽ nói cho họ làm sao để bắt được con mồi.

Nhanh chóng, mau lẹ, tàn khốc, lý trí.

Người thằn lằn bị giết đến không còn manh giáp.

Người thằn lằn là nhà phục chế các phân tử vật chất, có thể tái tạo bất kỳ vật chết nào trong vũ trụ một cách hoàn hảo. Thậm chí có thể phục chế ra tàu sân bay, duy chỉ bó tay với các dạng sống dưới sự khống chế của gen.

Chúng có năng lực trác tuyệt, trái tim lạnh lùng như máy móc, không có tính cộng đồng nhưng tự có những quy tắc xã hội riêng. Chứng rối loạn nhân cách vô cảm đã định sẵn chúng phải tuân thủ các quy tắc trong thế giới riêng và không bao giờ vượt quá giới hạn.

Vì thế, chúng là sinh mệnh hoàn mỹ nhất, cũng là đội quân hùng mạnh nhất.

Chúng cũng đã từng thuộc về thiên hà.

Sau đó, họ nổi dậy chống lại cuồng thú nhân, bị trục xuất, bị tước mất vinh quang, mãi mãi bị cầm tù ở một hành tinh xa xôi hoang dã.

Cô quạnh, cằn cỗi, lạc hậu.

Người thằn lằn là khắc tinh của Trùng tộc, mà cuồng thú nhân lại là khắc tinh của người thằn lằn.

"Đáng thương, cũng thật đáng buồn."

Giọng nói khàn đặc như rắn độc khò khè vang lên trong phòng chỉ huy trên phi thuyền, Moss nhìn chằm chằm vào người thằn lằn bị chém giết dã man trên màn hình với ánh mắt lạnh băng biếng nhác, đưa ra nhận xét như người ngoài cuộc.



"Một thời là anh hùng, hiện tại là tù nhân. Nhưng người thằn lằn vốn có chứng rối loạn nhân cách vô cảm, cho dù ném chúng vào đầm lầy, chúng cũng chẳng có cảm giác gì cả."

"Một đội quân hoàn hảo."

"Một đội quân còn hoàn hảo hơn cả người máy."

Rầm!

Bảng điều khiển phát ra tiếng động lớn, một đôi tay trắng trẻo thon dài nắm chặt đập lên bảng. Một dư ảnh hung hăng tấn công Moss đang đứng bên cạnh, mà Moss vẫn dửng dưng, thậm chí không động lấy một bước.

Dù vậy, dư ảnh còn chưa chạm vào Moss đã run bắn lên, đau đớn dữ dội rơi xuống khoang phi thuyền.

Nhìn kỹ lại, ấy thế mà là một chiếc đuôi cá màu lam tím cực kỳ đẹp mắt. Nó to rộng, dài ước chừng 2 mét. Vây cá cứng rắn sắc bén phủ kín bề mặt đuôi, không khó tưởng tượng, nếu bị cái đuôi đó quật trúng, chắc không chết cũng phải tàn phế.

Bởi khi đuôi cá yếu ớt rơi trong khoang phi thuyền, đã để lại một vết hằn sâu trên vật liệu kiểu mới đầy kiên cố.

"Đau lòng hả? Haha, đừng quên là tại chính tham vọng của cậu mới khiến người thằn lằn biến thành tù nhân. Không, không phải là dã tâm của cậu, mà là lý tưởng."

"Lý tưởng của Vua người cá, là hủy hoại sự thống trị của cuồng thú nhân."

Đôi con ngươi của người đàn ông ngồi trên xe lăn chợt dựng đứng, hóa thành một màu xanh thẳm như kết băng.

Mái tóc dài màu xanh băng và màng tai hình vây cá lộ ra khỏi bộ quần áo bảo hộ, bàn tay nắm chặt trên bảng điều khiển từ từ buông lỏng ra, giữa năm ngón tay được liên kết với nhau bởi một lớp màng trong suốt.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn màn hình, để lộ một gương mặt đẹp đến mức phóng đãng nhưng lại nghiêm túc một cách quái lạ, vừa quyến rũ, vừa quỷ dị.

Siren, Vua người cá đào thoát khỏi ngục giam Xanh Thẳm của pháo đài Trăng Non.

- --

"Sếp, ở đây có một đoạn tư liệu. Ghi rằng trong thời đại chiến tranh thiên hà, người cá và người thằn lằn là bè cánh. Đặc biệt là Vua người cá Siren còn yêu thương người thằn lằn hơn cả đồng loại của hắn."

"Nguyên nhân."

"Thứ nhất, Vua người cá Siren từng lang thang ở hành tinh Thằn lằn, được người thằn lằn nuôi nấng. Thứ hai, sóng âm của người cá có thể trực tiếp khống chế người thằn lằn."

Chính vì thế, người thằn lằn vô cảm rối loạn nhân cách mới tham gia vào chiến tranh thiên hà, xua đuổi Trùng tộc. Cuối cùng lại phản đối sự thống trị của cuồng thú nhân, đứng về phe chống đối, vì vậy trở thành tù nhân bị tước đi công lao, bị nhấn chìm trong dòng lịch sử.

Tất cả là vì người thằn lằn bị Vua người cá Siren khống chế.

"Vua người cá Siren là phần tử chủ yếu phản đối sự thống trị của cuồng thú nhân trong suốt mười năm nội loạn đó. Sau đó bị giam cầm ở ngục Xanh Thẳm dưới pháo đài Trăng Non đến vài thập niên, do tộc người cá canh giữ."

"Tộc người cá canh giữ? Chẳng phải người cá là chủng tộc kiêu hãnh và trung thành đó sao?"

"Đúng là vậy. Nhưng Vua người cá Siren cũng không trung thành với tộc người cá."

Tất cả lòng trung thành của tộc người cá đều hướng về Vua người cá. Nhưng phải với tiền đề là Vua người cá cũng đặt con dân của hắn trong lòng.

Sở Tranh gõ gõ tay vịn: "Tôi nhớ rõ, ngày 14 tháng 4, ngục Xanh Thẳm xảy ra bạo động. Vua người cá Siren trốn đi."

Lâm Vi: "Không sai."

- --

Anh Hoan đuổi theo sau mông người thằn lằn, kêu gào rất đáng sợ, trông như thể sắp lật ngược tất cả các hành tinh đến nơi.

Nhưng khi họ cho rằng đã đuổi được người thằn lằn ra xa, một đội người thằn lằn khác lại xuất hiện sau lưng họ.

Đội mới tới này rõ ràng rất khác biệt với nhóm kia, bởi chúng khiến tất cả mọi người ở đây cảm nhận được nguy hiểm.

Dưới trạng thái bán thú, trực giác của họ trở nên vô cùng nhạy cảm trước hiểm nguy.

Trong giờ phút này, tất cả họ đều cảm nhận được mối đe dọa khó lường.

Vương Trừng xoay người, đứng bên cạnh anh Hoan, đồng tử biến thành màu vàng kim như dã thú, trông như mắt chim ưng.

Anh ta nhìn về nhóm người thằn lằn trước mặt, thiên phú của chủng tộc giao cho anh ta sức mạnh có thể nhìn thấu mọi loại ngụy trang.

Người thằn lằn dần biến trong suốt ngay trước mặt họ. Khi người thằn lằn cuối cùng cũng biến mất, học viên đứng gần chúng nhất chợt bị đập mạnh vào bụng, ngã trên đất hồi lâu không thể gượng dậy.

Các học viên còn lại cũng liên tục bị tấn công, nhưng không thể nhìn thấy đối thủ nên lại rơi vào thế yếu.

Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, nhóm hai mươi mấy học viên quân sự chỉ còn sót lại 7 người.

Hứa Duy Nhất cúi rạp người xuống từ lâu, võ nghệ của hắn ta không quá xuất sắc, xông lên cũng chỉ là dâng mạng mình vào tay kẻ địch. Hắn ta chưa bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Vương Thịnh cũng bị hắn ta kéo lại. Ngược lại, Ngụy Chương ra mặt bảo vệ họ.

La Tường cố nhiên trở tay dùng vũ khí cản sau lưng mình, chặn người thằn lằn đánh lén từ phía sau. Rồi quay người đá trúng người thằn lằn với cú chạm cực nhanh.

Trên tường đột nhiên xuất hiện một vết lõm, có lẽ là người thằn lằn bị La Tường đá ra va phải.

"Cái trời ** má! Còn chơi tàng hình cơ đấy, Vương Trừng, thiên phú chủng tộc của cậu có nhìn thấu được chúng không?"

Vương Trừng: "Có."

Điều đáng sợ nhất trong khả năng tái tổ hợp của người thằn lằn là bất cứ thiết bị nào cũng không thể phát hiện được chúng, cho dù là máy dò hồng ngoại.

Nhưng thiên phú chủng tộc của Vương Trừng giúp anh ta nhìn được người thằn lằn trong trạng thái vô hình: "La Tường, bên trái."

La Tường phản ứng rất nhanh, cổ tay hất nhẹ, vũ khí văng ra ngoài. Tuy không thể nhìn thấy cái gì nhưng cảm giác đánh vào vật thể và đánh vào không khí vẫn khác hẳn nhau.

"Này, Vương đầu to, cậu vẫn hữu dụng ghê đó."

Biệt danh của Vương Trừng, Vương đầu to.

Vương Trừng không rảnh đánh nhau với La Tường: "Ngụy Chương, hai kẻ từ phía sau bên trái. Đường Hành Quân, cách bên phải năm bước, một kẻ. Diệp Di Hoan ——"

"Khỏi cần anh." Anh Hoan ngắt lời, giẫm đầu anh ta bật lên, móng vuốt xoẹt qua, không khí chảy ra máu.

Máu biến mất rất nhanh —— máu của người thằn lằn cũng biết sao chép bắt chước.

Anh Hoan phẫn nộ: "Chạy cái gì! Ngoan ngoãn cho anh Hoan gặm một miếng."

Vương Thịnh: "... Anh Hoan uy vũ."

Đến lúc này rồi còn muốn cắn một miếng thịt kẻ thù.

Vậy còn không uy vũ sao?

Cả đám đang gian nan đánh nhau với người thằn lằn, chỉ riêng anh Hoan, đuổi theo mông người thằn lằn kêu gào.

Các học viên khác: "..."

Chênh lệch quá lớn.

"Lửng mật, họ chồn (Mustelidae). Tôi nhớ rằng Công trình khoa học hy vọng đã từng xây dựng lại hình mẫu thủy tổ các loài cuồng thú, mà lửng mật đã bị loại ra khỏi danh sách này rồi." Moss chống tay lên bảng điều khiển: "Trong lần thi đấu của học viên quân sự lần trước đã xảy ra sự cố. Tôi nghe nói là có liên quan đến Diệp gia. Chắc là có liên quan đến Diệp Di Hoan này. Vậy lúc trước các người đến hành tinh thủ đô làm gì? Lục Loan."

Một thanh niên đứng sau Moss và Vua người cá, tóc xám, gương mặt tái xanh, âm u như người chết.

Lục Loan ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chú lửng mật nhỏ trên màn hình, ngón tay khẽ cử động.

Moss: "Tôi bảo cậu nói, Lục Loan!"

Lục Loan rũ mắt, khí chất mất hết hy vọng trong cuộc sống của cậu ta rất là độc đáo.



Moss oán giận nuốt búng máu nghẹn ở họng xuống, thôi, lão ta sớm quen rồi.

Tên trợ thủ đắc lực của Kha Điện này lúc nào cũng mất hết hy vọng sống, âm u như cương thi, lúc có thể im lặng là cạy mồm cậu ta cũng không nói. Ngay cả Kha Điện cũng thường xuyên bị cậu ta cho ăn bơ.

Moss quay lại nhìn chú lửng mật trong màn hình, vẻ mặt hết sức hứng thú.

"Đừng lãng phí thời gian, bắt tất cả chúng lại."

Lão ta nói với Vua người cá.

Vua người cá hơi sửng sốt, sau đó yết hầu khẽ khàng rung lên, nhưng không ai nghe được sóng âm của hắn ta, trừ người thằn lằn.

Không khí đông cứng trong giây lát, sau đó 7 người đang đứng ngã quỵ xuống. Tay Hứa Duy Nhất run lên, túm chặt Vương Thịnh: "Thuốc mê."

Anh Hoan nghiêm túc mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn mấy chiếc kim gây tê cắm vào giữa móng vuốt của mình, lông tơ cả người dựng đứng lên, nhe răng trợn mắt đe nạt. Vẫn một bộ ngang ngạnh bố láo xông lên truy giết kẻ địch, mãi cho đến khi thuốc mê phát tác, chống cự không nổi mới lăn quay ra.

Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn còn cố gắng cắn đuôi người thằn lằn một cái.

Gào, gào...

Anh Hoan còn có thể chiến đấu thêm 500 năm nữa...

- --

5 giờ rạng sáng, nhân viên trên phi thuyền phát hiện có một hạm đội thiên hà đông đảo trên bầu khí quyển hành tinh Thằn lằn, đang chờ đáp đất.

Moss: "Chúng sẽ không dễ dàng hạ cánh đâu."

Nhân viên dò xét: "Nhưng máy bay trinh sát và máy bay cảnh báo sớm đã được điều động, đang phi thẳng tới đây. Chẳng bao lâu nữa sẽ tới."

Moss trầm ngâm một lát, quyết định cho phi thuyền trở lại lòng đất.

Mặt đất lại yên bình, trừ nơi vốn là nền khách sạn chỉ còn lại một mảnh hoang tàn đổ nát.

Chỉ mất nửa giờ, con tàu đã chìm vào lòng đất. Máy bay trinh sát và máy bay cảnh báo sớm do La Đại tướng phái ra tuần tra một vòng quanh thị trấn nhỏ, dừng lại ở khoảng không trên bãi phế tích khách sạn. Sau đó liên lạc với trạm không gian.

La Đại tướng: "Có thấy học viên quân sự nào không?"

"Không."

"Gửi ảnh chụp thị trấn từ trên không tới đây."

"Rõ."

Rất nhanh, ảnh chụp trong bán kính 300 mét quanh thị trấn nhỏ, bao gồm rừng cây và đầm lầy đều đã được truyền tới trạm không gian.

La Đại tướng nhìn vài lần, sau đó giao xuống bộ phận phân tích ảnh chụp.

Nhân viên phân tích chuyên nghiệp có thể phân tích được phạm vi hoạt động của các học viên quân sự lúc ấy thông qua ảnh chụp.

La Đại tướng: "Kiểm tra phế tích cẩn thận."

"Báo cáo! Phát hiện biến động tại điểm quá độ."

La Đại tướng nói với Sở Tranh: "Bật trạng thái cảnh báo, chờ đối phương gửi yêu cầu tiếp đất. Nếu không nhận được yêu cầu, từ chối mở điểm nhảy."

Quá độ là hành vi thực hiện bước nhảy không gian thông qua không gian gấp, mỗi một điểm quá độ đều có quân đội đóng giữ. Điểm quá độ và trạm không gian hành tinh Thằn lằn là một, nếu có tàu vũ trụ hoặc tàu quân sự cần quá độ ở đây thì phải đưa yêu cầu trước.

Trạm không gian sẽ chỉ mở điểm quá độ khi kiểm tra ra đó không phải cuộc tập kích của kẻ thù. Nếu không tàu vũ trụ đang thực hiện bước nhảy sẽ lập tức bị nghiền nát dưới áp lực không gian.

"Nhận được yêu cầu, Sở Tướng quân Quân đoàn số 10 chạm đất tại điểm chuyển tiếp thứ 129."

Sắc mặt nghiêm nghị của La Đại tướng cuối cùng cũng biến đổi.

Quân đoàn số 10?

Tiếng bước chân gọn gàng mạnh mẽ ngừng sau lưng ông, La Đại tướng xoay người.

Phía sau là 7 quân nhân đeo mặt nạ mô phỏng, Quân đoàn số 10.

Người đi đầu có thân hình cao lớn, dáng người đĩnh bạt, khí thế uy nghiêm như núi.

La Đại tướng mở miệng: "Sở Tướng quân."

Sở Tranh gật đầu: "La Đại tướng, tôi muốn biết tình hình hiện tại của các học viên quân sự."

Thái độ của hắn quá cứng rắn, thậm chí một lời chào hỏi cũng không có.

May mà La Đại tướng cũng là người dứt khoát không quanh co, ông không hề khó chịu trước thái độ của hắn.

Ông báo cho Sở Tranh về tình hình máy bay trinh sát đã phát hiện được.

"Tất cả học viên quân sự đã mất tích."

Sở Tranh: "Tình huống vẫn chưa được xác định rõ, La Đại tướng."

Lâm Vi tiến lên, xem xét ảnh chụp, chỉ vào tấm ảnh chụp tàn tích khách sạn hỏi: "Nơi này có vẻ không giống thảm họa tự nhiên, mà giống hành vi của con người."

Sở Tranh cầm lấy nhìn qua, nhíu mày: "Phế tích này là khách sạn, trưa qua còn nguyên vẹn không tổn hao gì. Nơi này là nơi tất cả học viên quân sự đã dừng chân."

Nghe vậy, mọi người đều biến sắc.

Cả tòa khách sạn biến thành phế tích, còn là nơi tất cả thí sinh dừng chân, chứng tỏ đã có chuyện gì đó xảy ra.

Sở Tranh: "La Đại tướng, tôi yêu cầu hạ cánh."

La Đại tướng lập tức từ chối: "Bất kỳ tàu vũ trụ nào cũng không được đáp xuống hành tinh Thằn lằn."

Sở Tranh đằm mình trong gió bão, nhìn thẳng La Đại tướng: "Tính mạng của 60 thiếu sinh quân, ông đảm bảo được sao?"

La Đại tướng không hề chùn bước: "Tàu vũ trụ không được hạ xuống hành tinh Thằn lằn, nhưng có thể đi nhờ máy bay trung chuyển nhảy dù từ trên không xuống."

Sở Tranh nguy hiểm nheo mắt: "Cho tôi ba chiếc máy bay trung chuyển, Lâm Vi, Lâm Lập, Arthur theo tôi xuống."

"Rõ."

La Đại tướng đồng ý với yêu cầu của Sở Tranh.

Sở Tranh và những người khác lập tức xuất phát.

Lúc Lâm Vi rời đi còn khẽ nói với Sở Tranh: "Hình như La Đại tướng rất sợ để bất kỳ loại máy móc gì chạm đến hành tinh Thằn lằn."

Sở Tranh cười dữ tợn, nhưng dưới mặt nạ bắt chước, không ai nhìn thấy biểu cảm thật của hắn.

"Xuống xem là biết ngay."

Bé yêu, sắp gặp nhau rồi.

Thật nhớ em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.