Chương trước
Chương sau
Mắt Vương Trừng lóe lên vẻ thích thú: "Diệp Di Hoan?"

Anh Hoan nghiêng đầu, dửng dưng đáp: "Ờ."

Vương Trừng: "Nghe nói trước đây cậu vô dụng đến mức không qua nổi tiến hóa cấp 2."

Anh Hoan: "Ờ."

Vương Trừng cười: "Chẳng lẽ giám đốc Chu cải tạo cả bộ gen của cậu?"

Mẹ Diệp họ Chu.

Anh Hoan: "Lời nói ngu xuẩn cỡ đó lại phát ra từ miệng anh, trường quân đội số một thụt lùi rồi."

Vương Trừng: "..."

Được rồi, anh ta thừa nhận những gì mình vừa nói nghe rất là ngu. Cho dù là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng, viết vậy chưa biết chừng cũng có thể bị chế giễu tẩy chay.

Vương Trừng nhún vai, đột ngột lao ra như mũi tên rời dây cung, nhanh đến mức chỉ còn lại dư ảnh. Tiếng động leng keng vang lên trong hành lang, dư âm không dứt.

Dư ảnh linh hoạt như rắn, nơi nó lướt qua, chỗ nào cũng là vết tích loang lổ. Nhưng chỉ trong chốc lát, cả hành lang hỗn loạn lên, giống như từng bị sóng to gió lớn quét qua.

Vũ khí của Vương Trừng là roi, anh ta điều khiển thuần thục như một phần cơ thể của mình. Khi thì roi cứng, lúc lại hóa mềm, lực phá hoại rất lớn.

Roi cứng, dáng như trúc xanh, vững vàng cao thẳng, lực roi đánh xuống vô cùng lớn, phá nát một bức tường dễ như trở bàn tay.

So với các loại vũ khí khác, anh Hoan thiên vị cây gậy sắt cồng kềnh của mình hơn cả. Khi chiếc roi kim loại sắp giáng xuống, mu bàn chân cậu móc lấy thước sắt, lợi dụng sức mạnh một cách linh hoạt để thước sắt chắn ngang trước người chống đỡ thế công của roi kim loại. Tay phải đặt trên gậy sắt, mượn lực xoay người đá vào nơi yếu hiểm bên sườn Vương Thịnh.

Phát đá đó như ẩn chứa thiên binh vạn mã, cũng đủ để đá cho một con Ichthyosaurus lỡ cỡ váng đầu.

Nhưng khi sắp đá trúng Vương Trừng, sự cố bất ngờ xảy ra. Chiếc roi sắt thẳng như trúc xanh cố nhiên khép mở các mảnh hợp kim ở các khớp tre, tuần tự mở ra khép vào như vẩy cá, hai đốt trên cùng của roi kim loại chợt hóa mềm dẻo, tấn công cổ họng anh Hoan như một con rắn độc.

Vì khoảng cách quá sát, anh Hoan thậm chí có thể nhìn rõ phần đầu của những miếng vảy kim loại đó nhọn hoắt như kim thép, bén nhọn sáng lòe lòe. Nếu đâm vào cơ thể, có lẽ phải bị lột sống một tầng da.

Anh Hoan chỉ đành từ bỏ ý định đá gãy cổ Vương Trừng, cúi người linh hoạt quấn quanh cây gậy sắt, nắm lấy nó rời khỏi phạm vi tấn công của roi kim loại.

Vũ khí của Vương Trừng đủ hung ác, muốn mạnh mẽ có mạnh mẽ, muốn linh hoạt có linh hoạt, còn lắp các cơ chế ám khí ở những nơi rất nhỏ. Người thường có thể trốn qua một lớp ngụy trang, chứ không tránh nổi mưu kế trùng trùng.

Vương Trừng cười to: "Tôi nghe nói khối Rubik của cậu thức tỉnh đến mười mấy loại vũ khí, xem ra không phải cái nào cậu cũng thông thạo nhỉ."

Anh Hoan lẳng lặng nhìn roi trong tay Vương Trừng, buông gậy sắt ra, một giây sau nó biến trở về khối Rubik. Khối Rubik rơi vào lòng bàn tay, cơ thể chợt di chuyển, ngay sau đó đã xuất hiện trước mặt Vương Trừng. Sau lưng cậu là khối Rubik – lúc này đã biến thành thứ vũ khí khác – một cây gậy kim loại.

Dùng sức mạnh che trời lấp đất lao đến, thậm chí còn để lại vết hằn sâu lúc sượt qua trần nhà.

Vương Trừng khẽ giật mình, vung cây roi hợp kim ra, cuốn lấy cây gậy kim loại. Cây roi cuốn gậy chặt cứng, không thể động đậy. Nhưng ngay sau đó, gậy kim loại tách thành ba đoạn, phá vỡ gọng kìm của chiếc roi, trực tiếp tấn công gương mặt Vương Trừng.

Anh Hoan cười hờ hững: "Anh cho rằng chỉ có roi của anh biết tách ra sao?"

Vương Trừng không thể tránh nổi thế công, trừ khi vứt bỏ roi kim loại. Giờ roi kim loại và cây gậy đang cuốn lấy nhau, anh ta có thể tránh được đòn tấn công của cây gậy nhưng lại không trốn thoát khỏi phát đá ngang sắp đến từ anh Hoan.

Bất đắc dĩ, anh ta chủ động tấn công, sau đó buông bỏ vũ khí. Nhưng cũng ép anh Hoan phải vứt bỏ vũ khí, lao vào vật lộn với anh ta.

Tay trái Vương Trừng nắm lấy cổ chân anh Hoan, tay phải nắm chặt cố gắng đấm vỡ mắt cá chân cậu. Anh Hoan mượn lực đó lật người giữa không trung để vòng ra sau lưng Vương Trừng, dùng hai chân kiềm chặt cổ anh ta, hai nắm đấm tấn công vào huyệt thái dương Vương Trừng.

Vương Trừng nhanh chóng dùng mũi chân hất cây roi kim loại đang cuốn lấy chiếc gậy trên mặt đất lên, bắt lấy phần cuối cây roi, hung hãn hướng bộ phận sắc nhọn khép mở như vảy cá kia đâm vào mắt anh Hoan.

Anh Hoan nắm lấy roi kim loại, lòng bàn tay bị phần sắc nhọn đâm rách, máu nhỏ xuống tí tách, hòa lẫn với máu của Vương Trừng.

Vương Trừng hưng phấn cười: "Hóa ra cậu thật sự có chút tài năng."

Ánh mắt anh Hoan sáng lập lòe, rõ ràng cũng rất phấn khích: "Khởi động xong!"

- --

Vị trí của khách sạn rất đặc biệt, tựa như cột mốc của cả thị trấn nhỏ. Có đến vài vị trí phục kích bắn tỉa quanh khách sạn, ví dụ như ngọn hải đăng hướng 11 giờ, pháo đài bỏ hoang hướng 1 giờ và lưng chừng núi hướng 8 giờ.

A Á nhẹ nhàng tìm được vị trí để ẩn náu, cô không hề bất ngờ với hành động tìm kiếm chỗ trú, giống với cô, của hai tay súng bắn tỉa kia khi bắt đầu cuộc săn giết. Cô chỉ bất ngờ vì hai người đó thế mà lại không trốn vào cùng chỗ với cô.

Rất trùng hợp, mỗi người một điểm khác nhau.

Nhưng cũng có thể hai tay súng kia đã giết những học viên quân sự khác có cùng ý tưởng chiếm vị trí này.

A Á vác theo khẩu súng ngắm nguyên tử, không hề cất đi. Cô cảm thấy nếu muốn đi giết mấy đứa tay súng bắn tỉa thì cũng nên khiêng súng bắn tỉa để tỏ lòng tôn trọng.

Sau khi thức tỉnh hình thú từ lúc nhỏ, A Á đã luôn phát triển bản thân để trở thành một thành viên của quân chủng Trảm thủ, kết quả của cuộc thí nghiệm quân chủng cũng không làm cô thất vọng. Nhưng so với một tay súng bắn tỉa, cô nàng thích múa may hai thanh mã tấu vọt vào chiến trường hơn, âm thanh mã tấu va vào xương thịt với cô còn gây phấn khích hơn bất kỳ bản nhạc nào. Cảm giác nóng hổi ướt đẫm của máu tươi khi bắn lên mặt cũng khiến cô kích động.

Cô chạy về phía pháo đài bỏ hoang hướng 1 giờ, từ đây qua bên đó tương đối gần.

Khối Rubik dẫn đường phía trước giúp cô thấy rõ đường nhưng cũng làm bại lộ hành tung. Chờ đến lúc cô đứng ở pháo đài bỏ hoang, tay súng trốn ở đó đã nhìn thấy cô, anh ta hướng thẳng họng súng, không do dự bóp cò.

Có thể nhận ra đây là một tay súng bắn tỉa đủ tiêu chuẩn, không giống cô, rơi vào hoàn cảnh này cũng chỉ muốn đánh nhau.

A Á lăn vòng tại chỗ, trốn vào một góc chết. Ngẩng đầu nhìn, họng súng ngắm nguyên tử lộ ra khỏi cửa pháo đài, đen như mực, thoáng như lưỡi hái tử thần tàn nhẫn cướp đoạt sinh mạng.

Yên lặng nhìn họng súng một lúc lâu mà chưa thấy tay súng định xuống dưới, A Á thở dài, ném súng ngắm bắn ở sau lưng, cam chịu leo lên pháo đài bỏ hoang.

Vừa bò cô vừa chửi thầm, hỡi ôi tay súng bắn tỉa thời nay, cho rằng chỉ dựa vào kỹ năng ngắm bắn tốt là có thể sống sót trong chiến trường tàn khốc sao? Kẻ thù đến tận cửa điểm danh rồi còn không lê đít xuống đánh giáp lá cà!

Tay súng trốn ở pháo đài bỏ hoang là một học viên quân sự thuộc đội 1, không phải năm cuối mà là học viên năm 4. Kỹ năng ngắm bắn rất tốt, là một tay thiện xạ trời sinh, mục tiêu là sau khi tốt nghiệp vào quân đội với tư cách một tay súng.

Tuy rằng võ thuật của anh chàng chẳng ra sao, nhưng thể lực lại rất tốt. Nếu không cũng chẳng thể vác một cây súng nguyên tử nặng như vậy chạy loanh quanh trên chiến trường.

Trong kỳ "Vinh Quang Thiên Hà" này, anh chàng cũng luôn đảm nhận vị trí xạ thủ. Nhiệm vụ anh chàng nhận được đêm nay là giết tất cả các thí sinh trừ người đội 1 và 2, điều mà quá đơn giản với anh chàng.



Sau khi nhận ra tất cả các học viên đều trốn vào khách sạn, chàng ta thấy chán đến chết, rồi chợt phát hiện có một học viên lân la đến gần pháo đài bỏ hoang. Tuy hoảng sợ, nhưng cũng nhanh tay nổ súng hạ đối phương.

Từ trước đến nay vẫn bách phát bách trúng, chẳng hiểu sao anh chàng lại chợt thấy bất an, không thể xác định bản thân đã bắn trúng đối thủ hay chưa. Nhưng đợi một lúc lâu, khối Rubik của đối phương vẫn không sáng lên nữa, cũng không thấy người đó đánh trả.

Chắc là... trúng.

Một lúc lâu sau, tay súng bắn tỉa nghe loáng thoáng âm thanh sột soạt từ đâu đó truyền đến. Nghi ngờ đi khám xét thì "thuận lợi" gặp phải một gương mặt vô cảm tỏa ra ánh sáng xanh mờ.

Tay súng bắn tỉa: "......!!!"

"Có ma! Mẹ ơi!"

A Á nhảy lên, dùng súng ngắm đập chết tên xạ thủ sợ ma này.

Tay súng bắn tỉa chết không còn gì luyến tiếc: "Sao cô không bắn chết tôi?"

Xúc phạm nhau quá!

Rõ ràng có thể dùng súng bắn chết nhưng cứ cố ý dùng báng súng gõ người ta!

Tay súng bắn tỉa nọ vừa sầu vừa tức.

A Á: "Bởi vì tôi tôn trọng anh."

Tay súng bắn tỉa càng sầu càng tức hơn, đã bị hạ nhục đến cỡ này mà cô ả còn không tha, cố ý dùng ngôn từ xúc phạm anh chàng hết lần này đến lần khác. Nếu không phải võ thuật của anh chẳng bằng ai thì đã rồ lên cô chết tôi sống từ lâu rồi.

A Á ngồi xổm xuống cướp đi nguồn năng lượng của anh chàng xạ thủ, nhưng chàng ta cầu xin cô: "Cô chừa chút nguồn năng lượng cho em yêu của tôi đi."

A Á: "Em yêu của anh?"

Tay súng bắn tỉa ôm cây súng ngắm bắn thương mến của mình: "Không có nguồn năng lượng nó không sống nổi."

Đôi mắt A Á hơi thay đổi, nhìn anh chàng như nhìn một kẻ biến thái.

Cô châm chước nói: "Chúng sinh bình đẳng, tự do hàng đầu. Tôi tôn trọng anh."

Nói xong, cô nàng thẳng tay cướp đoạt toàn bộ nguồn năng lượng còn lại của anh chàng xạ thủ.

Tuy rằng tôn trọng, nhưng cần ta cứ lấy.

Tay súng bắn tỉa ôm cây súng ngắm bắn vì không đủ nguồn năng lượng mà phải quay về trạng thái khối Rubik, bi thương vô ngần.

- --

Tô Nha và La Tường đối đầu, Ngụy Chương và Ike một cặp.

Rõ ràng Tô Nha không phải đối thủ của La Tường. Cho nên mới gặp được La Tường, Tô Nha đã qua loa đánh hai chiêu với cô, sau đó ném bom khói hỏa mù chạy mất dạng.

La Tường sững người một lúc, cười thích ý: "Ôi trời, lần đầu tiên mới vào trận đã bị cho leo cây. Thú vị đấy."

La Tường bị khơi gợi hứng thú thì khóa chặt Tô Nha, đuổi đánh cậu ta bằng mọi giá.

Tính tình quả là bá tổng hơn cả bá tổng.

Tô Nha rất suy sụp, có thế mà cũng bị theo dõi, quá mệt tâm.

- --

Đầu Ngụy Chương chỉ có một sợi gân, gặp được Ike cũng là người nghiêm túc.

Vừa gặp mặt, Ike rót cho Ngụy Chương một chén nước, dùng nước thay rượu: "Xin chào."

Ngụy Chương ngột ngạt đáp: "À, chào anh."

Ike: "Họ gì?"

Ngụy Chương: "... Ngụy."

Ike: "Năm nay mấy tuổi? Có bạn gái chưa?"

Thấy vẻ mặt Ngụy Chương ra chiều khó xử, Ike như chợt nhớ ra điều gì, cười thấu hiểu: "Có bạn trai chưa?"

Biểu cảm của Ngụy Chương trông càng khó diễn tả.

Ngày xưa thường là cậu ta làm người khác cứng họng, xem ra hôm nay gặp phải kỳ phùng địch thủ rồi.

Ike giải thích: "Tinh thần thượng võ, ý là muốn trong mỗi trận luận bàn sống chết, cần phải khiến đối thủ vui vẻ thua, sung sướng bại, hạnh phúc chết. Để họ có thể tìm được ý nghĩa thật sự của cuộc sống trước khi luận bàn võ thuật, sau đó rót toàn bộ sức lực đi chịu chết, nhầm, luận võ... Cậu có crush không?"

Ngụy Chương: "........."

- --

Hứa Duy Nhất là người ưu tú nhất trong số đó, người gặp phải hắn ta đều quay đầu chuồn thẳng.

Dẫu gì cũng không ai muốn đấu với một tên PCR – L thái nhân cách, khiến bọn họ hứng lên, đến giết cả nhà mình cũng không phải chuyện không thể xảy ra.

Không thể trêu vào không thể trêu vào, cho nên cụp đuôi chạy hết.

- --

Tại điểm quá độ nằm trong khoảng vũ trụ ngoài bầu khí quyển hành tinh Thằn lằn, có một trạm không gian khổng lồ.

Trạm không gian là một con tàu sân bay được trang bị đầy đủ, bao gồm 27 đường băng, hơn 1000 con tàu vũ trụ được lưu trữ, ngoài ra, bên cạnh trạm không gian còn có mấy trăm thiết bị báo động, máy bay trinh sát, v.v... đều thuộc về con tàu sân bay khổng lồ này.

Lượng quân nhân đóng giữ trong chiếc tàu sân bay này vào khoảng ba bốn vạn người. Trong ba hệ thiên hà trung tâm có vô số trạm không gian, mà trạm không gian bên cạnh hành tinh Thằn lằn có thể nói là trạm lớn nhất trong số đó.

Trạm không gian khác với quân khu, phòng tuyến quân bị và pháo đài quân sự, gần như là cảng viện trợ cho các tàu vũ trụ và nơi cứu viện kịp thời trong trường hợp có tai nạn xảy ra trong tuyến đường không gian.

Nói vậy tức là nó không cần được trang bị quá mức kín kẽ và sở hữu số lượng máy bay tác chiến và máy bay trinh sát đông đảo như vậy, cũng không cần nhiều quân nhân đến thế.



Nhưng trạm không gian gần hành tinh Thằn lằn không giống với các trạm không gian khác, ngay cả tàu thương nhân đi ngang qua hành tinh Thằn lằn tính kiếm một khoản tiền phi nghĩa cũng không được. Bởi vì nơi này không cho phép thả neo.

Vì thế, Sở Tranh còn chưa tới trạm đã gửi yêu cầu tiến vào hành tinh Thằn lằn, nhưng lập tức bị người phụ trách tối cao của trạm không gian, một vị Đại tướng, từ chối.

Sở Tranh giờ đang ở một trạm không gian khác chờ tàu tiếp viện, liên tục vượt qua ba điểm quá độ khiến cho tàu vũ trụ của hắn chịu áp lực quá lớn, đồng thời tiêu tốn một nguồn năng lượng khổng lồ.

Vốn dĩ, tàu vũ trụ sẽ được cấp thêm nhiên liệu khi đến mỗi một trạm tiếp viện, nhưng bản thân hắn lại chưa phải chịu đựng áp lực nguy hiểm do không gian gấp mang lại.

Đôi tay Sở Tranh đặt trên bảng điều khiển, đối thoại với La Đại tướng qua màn hình thực tế ảo. Hắn cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, như sau khi nghe lời từ chối, gió lớn trong đáy mắt hắn nhanh chóng hình thành cơn lốc, âm u đáng sợ, khiến người thấy mà rét run.

"La Đại tướng, 60 học viên quân sự ưu tú nhất ba hệ thiên hà trung tâm đều bị nhốt trong hành tinh Thằn lằn. Chuyện liên quan đến tính mạng bọn trẻ, ông có gánh vác nổi không?"

La Đại tướng không chút lung lay, chỉ nói: "Không có mệnh lệnh trực tiếp từ ba Nguyên soái và Hoàng đế, bất kể là ai cũng không được đáp xuống hành tinh Thằn lằn, người vi phạm thẳng tay giết chết!"

Sở Tranh: "Cho dù con gái ông cũng bị nhốt trên đó?"

La Đại tướng: "Đúng vậy."

Sở Tranh cười lạnh: "Hành tinh Thằn lằn... Cất giấu thứ bí mật gì?"

La Đại tướng lạnh lùng nhìn thẳng vào Sở Tranh, không trả lời lại.

Sở Tranh: "Cuộc thi "Vinh Quang Thiên Hà" tổ chức 5 năm một lần mới tiến hành được một nửa thì sự cố xảy ra, liên lạc thực tế ảo giữa các học viên quân sự và quân đội bị cắt đứt. Gián điệp thì đang lẩn trốn trong quân, học viên quân sự thì bị nhốt ở hành tinh Thằn lằn. Theo tình hình trước mắt chỉ có thể là hành tinh Thằn lằn có biến, La Đại tướng có thể đảm bảo trạm không gian của ông không có gián điệp trà trộn? Có thể đảm bảo không hề có bất cứ một sinh vật sống nào lén lút đáp xuống hành tinh Thằn lằn ngay dưới mí mắt ông không?"

La Đại tướng nheo mắt, nhíu mày đáp: "Tôi sẽ phái máy bay trinh sát vào hành tinh Thằn lằn để điều tra. Còn cậu, tôi vẫn nói câu kia, không có lệnh từ ba Nguyên soái và Hoàng đế, không được tiến vào hành tinh Thằn lằn."

Sở Tranh lạnh lùng lườm La Đại tướng, còn ông vẫn vững như thạch bàn.

Sở Tranh tắt liên lạc, quay đầu gửi tin cho Diệp Đại Nguyên soái nhằm mách lẻo việc này.

Diệp Đại Nguyên soái trầm ngâm một lát: "Tôi sẽ giải quyết."

Sở Tranh ngắt liên lạc, hỏi Lâm Vi: "Tra ra cái gì?"

Mười đầu ngón tay Lâm Vi nhanh nhẹn nhảy múa trên bàn phím thực tế ảo, đọc lướt tin tức từ kho tư liệu. Cuối cùng tổng hợp tin tức, báo: "Chỉ có thể suy đoán, hành tinh Thằn lằn đã từng tham dự chiến tranh thiên hà."

Vài thập niên trước, trong thiên hà nổ ra một cuộc chiến đã kéo dài hàng trăm năm, ban đầu là đối đầu với Trùng tộc tham lam, sau đó đã ký hiệp ước hòa bình. Kết quả phe thiên hà lại tự đấu đá nội bộ, cuồng thú nhân định biến tất cả nhân loại thành cuồng thú nhân, cũng cho rằng những kẻ không giống bọn họ vốn không nên tồn tại, ba phe phái lớn rơi vào cuộc nội chiến đáng sợ.

Nội chiến kéo dài mười năm. Sau khi nội chiến kết thúc, sử sách chỉ ghi chép lại sự kiện này bằng vài câu ít ỏi.

Lâm Vi lẻn vào kho lưu trữ tư liệu thiên hà, dựa vào mấy câu từ vô căn cứ ghép thành một chân tướng đáng kinh ngạc ——

"Hành tinh Thằn lằn đã từng là một trận tuyến phản kháng lại sự thống trị của cuồng thú nhân, có tham gia vào cuộc nội chiến. Đồng thời, họ cũng là một trong những chủng tộc anh hùng đặt dấu chấm hết cho sự tàn sát bừa bãi của Trùng tộc. Họ từng tham dự chiến tranh thiên hà."

Nhưng hiện giờ lại co đầu rụt cổ trong hành tinh Thằn lằn với nền khoa học kỹ thuật lạc hậu, không được bước ra khỏi hành tinh, không được phép hưởng quyền như công dân bình thường của thiên hà.

"Trạm không gian ngoài hành tinh Thằn lằn hẳn là cứ điểm trông coi."

Sở Tranh: "Người thằn lằn có năng lực gì?"

Lâm Vi: "Không tra được. Mọi ghi chép đều bị tiêu hủy."

Sở Tranh: "Đã biết. Chuẩn bị xuất phát."

"Rõ!"

- --

Diệp Đại Nguyên soái ngắt liên lạc, quay đầu nhìn Hoàng hậu bên cạnh ông cụ.

Hoàng hậu vỗ ngực: "Yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Diệp Đại Nguyên soái: "Con gái con đứa, đừng động tí là vỗ ngực. Con rể còn trộm phàn nàn với ba mày là xu hướng tính dục của thằng nhỏ thay đổi."

Hoàng hậu bệ hạ trợn mắt tức giận.

Giỏi thật! Lúc theo đuổi bà thì nói không để bụng, đến khi thành vợ chồng già thì lại trộm oán trách.

Hoàng hậu bệ hạ gườm gườm quay về hoàng cung bàn luận với Hoàng đế còn đang say giấc nồng.

Diệp Đại Nguyên soái không chút do dự bán đứng thằng con rể rượu vào lời ra, sau đó liên hệ hai Đại Nguyên soái khác.

Diệp Hoan Hỉ đứng một bên tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình còn đang thổn thức: "Không ngờ dượng là loại người này."

Công chúa Anna chớp mắt: "Ba nhát quá đi."

Diệp Hoan Hỉ: "..."

Là sao hả bé?

Công chúa Anna: "Có tiền có quyền như vậy, chẳng lẽ không thể tự đi bơm ngực cho mình hả?"

Diệp Hoan Hỉ: "???"

Công chúa Anna: Dù gì cũng là ngực bự, mọc trên người ai cũng như nhau.

- --

Rạng sáng 5 giờ lịch thiên hà, khẩu lệnh từ ba Đại Nguyên soái và Hoàng đế ở hành tinh thủ đô truyền tới, lần đầu tiên trong vài chục năm, hành tinh Thằn lằn nghênh đón những vị khách từ ngoài hành tinh ——

Hạm đội thiên hà.

Thế cục yên bình bị phá vỡ.

- -- Hết chương 52 ---

Mặc dù hơi muộn nhưng mà... Chúc mọi người năm mới phát tài phát lộc, đường công danh sự nghiệp tình duyên sức khỏe đều thuận lợi ạaaaa. Cảm ơn mọi người năm qua đã đồng hành với tớ, hi vọng trong năm tới và thật lâu về sau đều có mọi người ở bên giúp đỡ tớ ạ, iu mọi người gất nhìuuuu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.