Sở Tranh rũ mắt, ánh mắt lạnh như băng.
Anh Hoan mím môi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng tắp vào điểm đỏ trên trán hắn, ý cười ẩn hiện.
Không nghi ngờ gì, nếu Sở Tranh bị bắn gục ngay tại đây thì Diệp Di Hoan kiểu gì cũng phải nhảy Disco trên xác hắn mới vừa lòng.
Trên mặt Sở Tranh vẫn treo nụ cười mỉm tiêu chuẩn đầy quỷ quái, hắn có chút hứng thú với Diệp Di Hoan.
Hắn vốn chỉ định tới tra chuyện ngoài ý muốn xảy ra khi hai trường quân đội lớn đang thi đấu, cũng đã nghe danh Diệp Di Hoan - tên vô dụng nổi tiếng toàn thiên hà của Diệp gia. Hắn không cảm thấy hứng thú cho lắm, thậm chí chẳng buồn chia cho Diệp Di Hoan một xíu sự quan tâm nào.
Cho dù là lúc đi vào phòng bệnh này, nghe thấy cái tên Diệp Di Hoan, hắn cũng chỉ cảm thấy hơi quen mà thôi.
Dù sao khi so sánh với sát khí hình người Diệp Hoan Hỉ, Diệp Di Hoan thật sự không đủ tư cách khiến hắn phải chú ý.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện Diệp Di Hoan rất thú vị, ít nhất là với tính cách và khẩu vị của hắn.
"Diệp Di Hoan? Là cái tên này nhỉ." Sở Tranh cười tủm tỉm —— đôi mắt cong lên, ngọt ngào như chứa một hũ mật đường. Hắn nói: "Nếu cậu thuận lợi sống đến tháng 5 năm sau, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi."
Anh Hoan chẳng chớp mắt lấy một cái, trông như đang tự hỏi. Phản ứng có hơi chậm chạp, đáp: "Tôi cảm thấy... Người anh cần phải lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-mat-o-tinh-te/3589703/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.