Chương trước
Chương sau
A Văn cảm thấy hôm nay mình đã làm sai một việc. Đài truyền hình có một vài thanh niên được ông tán thưởng, trong đó A Trạch là một, tiếc là đã mất rồi, Phùng Phất Niên là một, tài hoa hơn người, làm việc nghiêm túc, cũng chưa từng có tai tiếng gì, luôn luôn giữ mình trong sạch. Hôm nay Phùng Phất Niên đã gọi điện thoại cho ông ba lần để bàn công việc, lần đầu tiên A Văn còn chưa hiểu ra, nhưng đến lần thứ hai thì ông đã rõ ràng, đến lần thứ ba thì ông thực sự muốn thề với Phùng Phất Niên rằng mình sẽ đưa Âu Dương Ngâm trở về nguyên vẹn. Ông nhận thấy sự quyết tâm của Trình Mộc Dương, sợ Phùng Phất Niên sẽ đánh mất tiên cơ. Buổi chiều đi về, lấy cớ còn có việc ở đài truyền hình, A Văn kéo Âu Dương Ngâm lên xe mình gần như cướp đoạt, hoàn toàn xem nhẹ sự bất mãn của Trình Mộc Dương và thậm chí là của Trình Anh Chi, cũng làm như mắt điếc tai ngơ với sự oán trách của các đồng nghiệp khi bị bắt phải đến cơ quan sau một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi. Về đến đài, A Văn mở một cuộc họp nhạt như nước ốc rồi tuyên bố tan họp. Đạo diễn Trần bất mãn nói: "Có mỗi mấy việc vặt này mà chú còn bắt bọn cháu về tận đây, vừa rồi ở Hương Lâm không nói được à? Chú Văn, có phải chú bị cô cô làm mê muội rồi không?" Sau một ngày, tất cả đám thanh niên đều suốt ngày cô cô, chỉ có A Văn còn gọi bà chủ Trình. Ông ta khẽ cười, "Bà chủ Trình quả thật có khí chất của tiểu thư khuê các". Mọi người cười vang, Phùng Phất Niên đi vào phòng hội nghị, "Chủ nhật mọi người còn phải làm thêm à?" Nhìn thấy Âu Dương Ngâm yên lặng ngồi trong phòng, anh ta cảm thấy hơi yên tâm.

"Xong rồi xong rồi!" A Văn vội nói, "Mọi người cũng mệt rồi, về nhà thôi". Đợi mọi người ầm ĩ đi ra ngoài hết A Văn mới nói với Phùng Phất Niên: "Phó giám đốc Phùng, cậu cũng đừng làm thêm suốt ngày nữa, đưa Ngâm Ngâm về nhà giúp tôi được chứ? Tôi không thoải mái lắm".

Nghe vậy Âu Dương Ngâm vội hỏi, "Chú Văn sao thế, đi chơi mệt à?"

"Không sao, chỉ hơi mệt thôi mà, có thể là tăng huyết áp, chú Văn cháu cũng già rồi". A Văn chỉ có thể tiếp tục nói dối.

Âu Dương Ngâm nói: "Chú phải đo huyết áp luôn đi, nếu tăng huyết áp thật thì không phải chuyện đùa đâu. Có người huyết áp tăng tới 180 mà vẫn không có cảm giác gì. Chú Văn, chú có chóng mặt không? Hay là chú đi mua huyết áp kế cho chú, nhanh lắm, chú ngồi yên ở đây đừng động". Nói rồi cô chạy ra bên ngoài.

A Văn hơi cảm động, vội gọi cô lại, "Ngâm Ngâm, chú chỉ đoán thế thôi chứ chú chưa bao giờ tăng huyết áp cả, có thể là vì buổi tối hôm qua ngủ không tốt, về ngủ bù một giấc là đỡ ngay ấy mà".

Phùng Phất Niên hiểu ý A Văn, "Ngâm Ngâm, để chú Văn về nhà nghỉ ngơi đi, anh đưa em về".

Âu Dương Ngâm do dự, "Anh làm thêm cả ngày cũng mệt rồi, tự em ra bắt taxi về là được rồi, cũng tiện lắm, không làm phiền sư huynh nữa".

Phùng Phất Niên sửng sốt, không biết cảm giác trong lòng là gì nữa, chỉ biết đứng sững tiến thoái lưỡng nan. A Văn vội nói, "Ngâm Ngâm, sao phải khách sáo với sư huynh của mình làm gì, bây giờ là thời gian tài xế taxi giao ca, bắt xe cũng khó đấy, nếu không để chú đưa cháu về cũng được".

Âu Dương Ngâm không tiện từ chối thêm, đành cười nói, "Vậy cháu vẫn đi cùng xe sư huynh vậy. Có điều suốt ngày đi cùng sư huynh cháu sợ người ta lại nói cháu chỉ biết nịnh sếp".

Phùng Phất Niên thở phào cười nói, "Em vốn đã lắm chuyện rồi, vào làm ở đài truyền hình lại còn mồm mép hơn nữa".

Xe chạy đến dưới nhà Âu Dương Ngâm, Phùng Phất Niên nói: "Lên rửa mặt mũi chân tay đi rồi xuống đây chúng ta đi ăn cơm". Âu Dương Ngâm vừa định từ chối thì anh ta lại nói tiếp, "Hôm nay anh còn chưa ăn uống gì mấy, coi như em đi ăn cùng anh được không?"

"Được rồi, có điều chắc sư huynh phải đợi lâu một chút". Âu Dương Ngâm thầm nghĩ đi ăn cơm để phân tán sức chú ý một chút cũng tốt, chứ cứ để trong lòng rối như tơ vò thế này cũng không ổn.

Lúc Âu Dương Ngâm tắm rửa thay quần áo xong đi xuống thì Phùng Phất Niên đã ngủ quên trên xe rồi. Cửa kính xe vẫn mở, Âu Dương Ngâm đứng bên cạnh xe nhìn anh ta, gương mặt trắng trẻo xương xương lộ rõ vẻ uể oải. Nghề truyền hình không hề đơn giản, ngày đó anh ấy cũng vất vả thế này đúng không? Vậy mà vẫn tranh thủ thời gian đến đợi cô về sau giờ tự học, lúc đợi cô phải chăng anh ấy cũng mệt mỏi ngồi ngủ ở đâu đó như thế này? Bất kể tình cảm của anh ấy dành cho mình là gì thì cô vẫn phải thừa nhận anh từng là chàng trai tốt nhất với cô trên thế giới này.

Phùng Phất Niên mở mắt ra, thấy Âu Dương Ngâm đang nhìn mình không chớp mắt. Cảm thấy hơi căng thẳng nhưng rồi anh chợt hiểu ra kỳ thực người cô ấy đang nhìn không phải chính mình, thầm thở dài trong lòng nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cười nói, "Lên xe đi, đứng trông cho sư huynh ngủ làm gì!"

Âu Dương Ngâm ngồi vào xe, nói: "Sư huynh vất vả quá đấy, tiếc là em không biết nấu cơm nếu không em sẽ nấu mấy món thật ngon để mời anh ăn, đi đi lại lại nhiều cũng mệt".

Trên người cô có mùi thơm thoang thoảng sau khi tắm. Giọng nói dịu dàng ấm áp bên cạnh và sự quan tâm chân thành của cô khiến Phùng Phất Niên mềm lòng, "Tiểu sư muội biết nấu món gì?"

Âu Dương Ngâm ngượng ngùng nói: "Trứng tráng, rau xào, canh bí đao, canh đậu phụ". Lúc ở nhà cô chưa bao giờ phải nấu nướng, mẹ cô nấu ăn rất ngon, bà cũng không nỡ để cô phải vào bếp.

Phùng Phất Niên hỏi, "Một tuần em nấu cơm mấy bữa?"

"Một hai bữa, có lúc mệt quá thì tự nấu bát canh ăn".

Phùng Phất Niên xuống xe, "Để sư huynh nấu cơm cho em ăn".

Âu Dương Ngâm hoảng hốt, "Trên nhà em không còn thứ gì cả trừ mấy quả trứng gà". Vừa rồi cô nói muốn nấu cơm cho Phùng Phất Niên cũng là thật lòng, nhưng có lúc giữa lời thật lòng và hành động thực tế kì thực vẫn có một khoảng cách rất dài.

"Chợ ở ngay bên cạnh, để anh đi mua, chờ anh một lát". Phùng Phất Niên bước đi không quay đầu lại, Âu Dương Ngâm thầm kêu khổ trong lòng.

Trên bàn là một đĩa bí xanh xào, một đĩa đậu xào, một bát canh măng khô và một bát canh nấm. Phùng Phất Niên nói: "May là bây giờ rau dưa phía nam được chở tới tận đây nếu không mùa này sẽ không thể mua được đậu với bí xanh cho em".

Âu Dương Ngâm cúi đầu ăn canh nấm, tất cả đều là những món cô thích ăn khi còn ở thành phố H, vậy mà Phùng Phất Niên đều biết rõ. Xem ra anh ấy thật sự ghi nhớ tất cả những gì có liên quan đến mình trong lòng, nhưng nếu đã nhớ như vậy thì vì sao khi đó còn quay đi dứt khoát như thế?

"Chắc trưa nay em cũng ăn được nhiều, bữa tối ăn nhẹ sẽ tốt cho dạ dày hơn". Phùng Phất Niên nói.

"Lâu lắm rồi em không ăn mấy món này, sư huynh nấu ăn ngon thật, em mà xào rau thì không mặn quá cũng sẽ nhạt quá".

"Đó là vì em không chú tâm thôi, đôi tay của bác sĩ khoa tim mạch chẳng lẽ còn không nấu được mấy món ăn đơn giản. Em xinh đẹp như vậy mà sao lại ăn uống qua quýt thế, phụ nữ bây giờ phải chú ý đến bản thân chứ".

Âu Dương Ngâm cười nói, "Sư huynh đừng khen em nữa không em nổ mũi mất".

Phùng Phất Niên bật cười nói, "Em tự an ủi giỏi thế, anh nói như vậy mà là khen em à? Ngâm Ngâm, bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu đều phải chăm sóc bản thân thật tốt. Chúng ta học tập và làm việc, mục đích cuối cùng vẫn là để sống, cuộc đời có nhiều mặt, có thể tìm được niềm vui trong học tập, tìm được sự thỏa mãn trong công việc, tìm được rất nhiều hạnh phúc đơn giản trong cuộc sống hàng ngày, không được xem nhẹ. Vứt bỏ hạnh phúc chính là sự thiếu tôn trọng lớn nhất đối với cuộc đời".

Âu Dương Ngâm gật đầu, trước mặt họ cô vĩnh viễn là tiểu sư muội, cô thích được họ dạy bảo và được họ nuông chiều, gần như đã trở thành một nhu cầu.

"Sư huynh, anh biết không, chàng trai cãi nhau với bạn gái ở cổng sau đại học D mà chúng ta gặp lần trước đã bị ông chủ đuổi việc, sau đó phải đến làm nhân viên quán, anh thấy có thảm không? Anh nói đúng, người có tiền quả nhiên có quan hệ với xã hội đen".

"Làm ở quán nào? Để anh hỏi xem có công việc nào phù hợp với cậu ta không, cậu ta học tin học à?" Phùng Phất Niên nhớ hôm đó Âu Dương Ngâm đã ngồi khóc bên cạnh cậu ta, nhất định là cô muốn giúp cậu ta.

"Tổng giám đốc Trình đã tìm được việc cho cậu ta rồi", Âu Dương Ngâm nói, "Hôm nay em lại gặp ông chủ Đàm đó ở làng nghỉ mát, quả nhiên cô bé đó đi cùng ông ta, tuổi có thể không kém gì bố cô ta rồi mà cô ta còn tỏ ra thỏa mãn được, nhìn đúng là ngứa mắt".

Phùng Phất Niên nghĩ, công việc của cậu ta đã được giải quyết, Âu Dương Ngâm nhờ Trình Mộc Dương, hai người bọn họ đã thân quen như vậy sao? Cô ấy đã không hề nói gì với mình. "Có lúc những gì chúng ta nhìn thấy bên ngoài không nhất định là sự thật, ai cũng không biết rốt cục cảm giác trong lòng những cô gái cặp với các đại gia đó là gì? Nhưng nếu không phải do tình thế ép buộc thì có cô gái nào lại muốn cặp kè với một lão già chứ, kể cả vì tiền họ cũng chưa chắc đã sẵn lòng. Anh từng nghĩ đến việc quay một chương trình như vậy nhưng tiếc là không tìm được người đồng ý trả lời phỏng vấn".

"Nghe sư huynh nói như vậy em cũng cảm thấy những người này rất đáng thương. Có lẽ những người được đại gia bao một thời gian rồi bỏ rơi sẽ chịu nói ra, nhưng chúng ta biết tìm họ ở đâu?"

"Đó chỉ là một ý tưởng, còn phải xem có cơ hội không đã, em cũng đừng bận tâm. Nếu làm việc với loại người này mà không cẩn thận thì sẽ rất phiền phức", Phùng Phất Niên dặn dò, "Có lúc em thật sự làm người khác phải lo lắng, con gái Giang Nam mà lại có hào khí của lục lâm hảo hán, bênh vực lẽ phải, thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ. Nếu em ở Lương Sơn Bạc thì sẽ là Nhất Trượng Thanh(1) hay là Tôn Nhị Nương(2)?" Phùng Phất Niên cười nói.

"Em không biết làm bánh bao nên không thể là Tôn Nhị Nương được. Làm Nhất Trượng Thanh cũng không tốt, phải lấy tên lùn Vương Anh, đúng là khó coi. Mỗi lần đọc Thủy Hử đến đoạn này em lại thấy bực, đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, cho nên em vẫn bảo lão Tống Giang là loại người biến thái".

"Thế Nhất Trượng Thanh nên lấy người như thế này?" Phùng Phất Niên cười hỏi.

"Lâm Xung!" Âu Dương Ngâm hoàn toàn không nhận ra, "Giáo đầu tám mươi vạn cấm quân, chỉ nghĩ thôi đã thấy uy phong rồi, dịu dàng, đẹp trai, lại trọng tình nghĩa, em cho rằng Lâm Xung là hảo hán đệ nhất Lương Sơn..."

Phùng Phất Niên nghe Âu Dương Ngâm nói, mặc dù học y nhưng cô rất hiểu biết về các tác phẩm kinh điển, nói chuyện mạch lạc rõ ràng, chắc chắn phải là dòng dõi thư hương. Anh ta nghĩ, cho dù chỉ ngồi nghe cô nói chuyện cũng có thể bị đánh hạ, khó trách A Trạch lại chìm đắm như thế.

"Sư huynh, có một bạn học của em viết một bài lật lại Thủy Hử, thú vị lắm, em vẫn lưu trong máy tính. Để em cho anh xem". Âu Dương Ngâm đột nhiên trở nên hưng phấn, cô mở máy tính, hình nền desktop hiện lên, biển hoa màu tím, một cô gái quay đầu lại tươi cười. Phùng Phất Niên lặng lẽ nhìn, thì ra khi ở bên A Trạch cô ấy từng đẹp đến động lòng người như vậy, từng vui vẻ không có gì phải nghĩ suy như vậy.

Anh ta cũng nghe thấy rõ tiếng đập của trái tim mình.

=========

(1): Hổ Tam Nương, biệt hiệu là Nhất Trượng Thanh, Tống Giang đánh Chúc gia trang, Hổ gia trang sai Hổ Tam Nương đi cứu, Hổ Tam Nương đã đánh nhiều dũng tướng của Lương Sơn Bạc, sau đó bị Báo tử đầu Lâm Xung bắt sống. Do Tống Giang đã hứa với Vương Anh là sẽ tìm một phu nhân cho y, nên đã gả Hổ Tam Nương cho Vương Anh.

(2): Tôn Nhị Nương, hiệu Mẫu dạ xoa, mở quán rượu ở đồi Thập Tự. Gặp các khách thương qua đường bất cẩn, hai vợ chồng đánh thuốc mê, cướp tài sản, xả thịt để bán như thịt trâu bò, nhồi thịt vào bánh bao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.