"Ngô...Ngô..."
Vân Dịch mồ hôi đầy người sắc mặt tái nhợt nằm tê liệt trên giường, bụng tròn nhô cao.
Liễu Hàm Yên đẩy hai chân y ra, vén tóc lên, trên trán cũng nổi một tầng mồ hồi, "Hít hơi dùng sức, hít hơi, lại dùng sức."
Theo nàng hướng dẫn, y gắt gao cắn miếng vải trong miệng, phía dưới truyền đến đau đớn thống khổ vô cùng,
Đau quá, so với phá thân đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Vân Dịch không chịu nổi lắc đầu, mồ hôi nhễ nhại, cặp mắt chợt trợn to.
"Nhanh, hít hơi, lại hít, dùng sức." Vừa nói nàng vừa đè bụng Vân Dịch đẩy nhẹ ra phía ngoài.
Miếng vải trong miệng rơi xuống, Vân Dịch phát ra một tiếng hét thảm, có thứ gì ấm áp tuột ra khỏi thân thể, đau nhức dưới hạ thân trong nháy mắt biến mất.
Mất hết sức lực ngã xuống trên tháp, y mơ màng nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc lanh lảnh vang lên.
Liễu Hàm Yên lau lau vết máu trên người đứa bé, thở mạnh ra một hơi.
"Là một tiểu tử mập."
Vân Dịch suy yếu nghiêng đầu nhìn đứa trẻ trong ngực nàng, da hồng hồng, ngũ quan còn nhăn nheo giống như con khỉ nhỏ. Cuối cùng cũng an tâm sinh hạ thành công cục thịt đã dày vò mình bấy lâu, miệng nhưng lại lẩm bẩm, "Thật là xấu..."
Liễu Hàm Yên bật cười, "Ngươi còn chê!"
Cửa gỗ phanh một tiếng, Uất Dương Sa giữ ngoài cửa xông vào, mặt mũi anh tuấn nhíu chặt chả khác gì khỉ con mới sinh kia, lòng tràn đầy áy náy hối hận.
Chỉ nhìn đứa trẻ một cái, hắn lập tức nhào tới mép giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-anh/615265/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.