Năm ngày sau đó chính thức lên đường, đoạn bôn ba dọc đường xin phép không nhắc tới.
Ước chừng được một tháng tương đối bình an, đi qua nhiều núi non hiểm trở, cuối cùng cũng đến được một nơi có thể nghỉ chân.
Không so được với những thành trấn sầm uất kia, nhưng lại có một phen phong tình của vùng dân tộc.
Những nhà sàn cao thấp chen chúc, đường đi ở giữa được lát đá tảng.
Phần lớn người đi đường mặc trang phục màu xanh đậm đã hơi cũ, đeo rất nhiều trang sức nhỏ bằng bạc, những đứa trẻ tết bím tóc mang dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, chân trần chạy nhảy trên đường, chuông bạc trên mắt cá chân phát ra từng đợt âm thanh thanh thúy.
Đoàn người ăn mặc khác thường thu hút ánh mắt của mọi người.
Vân Dịch từ trong xe ngựa đi ra, thuận tay cầm lên một thứ đồ trang sức bằng đồng hoa văn bằng bạc từ một sạp hàng của lão phụ nhân ven đường, Màu bạc xám, độ tinh khiết không cao, nhưng thắng ở độ tinh xảo, chỉ bạc uốn lượn, hoa văn phức tạp.
Thả đồ lại chỗ cũ, hướng Tế Tuyết tỏ ý bảo nàng đi tìm người dẫn đường, thuận tiện tìm một chỗ ở.
Xong xuôi mọi việc, cũng là lúc hoàng hôn ló dạng.
Khách điếm được chọn là nơi tốt nhất ở Thanh Lãng, tiểu lâu gồm hai tầng đều lịch sự sạch sẽ, giữa sân còn có một mái đình làm nơi hóng mát, từ đó còn có thể ngắm nhìn toàn cảnh phố phường cùng núi non xanh ngát phía xa xa, tầm nhìn vô cùng thi thú.
Vân Dịch hài lòng, hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-anh/615258/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.