Mười ngày sau đó tất cả đều bình yên vô sự, lại cũng chưa từng gặp lại cảm giác kì quái kia thêm lần nào nữa.
Vừa đúng dịp đoàn ngựa thồ tới giao trà, lại phải bận rộn một phen.
Thật vất vả được nghỉ ngơi, Vân Dịch lúc rửa ráy ở suối nước nóng không nhịn được mà ngủ một giấc, sau đó kéo lê cơ thể mềm xốp hồng hồng mơ mơ màng màng trở lại phòng, ngả đầu liền ngủ tiếp, tóc còn ướt cũng mặc kệ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, y mơ hồ thấy có cảm giác động chạm da thịt.
Từ sau lưng tràn đến một loại hơi vừa nóng vừa cay cay phủ kín tầm mắt.
Nhịp tim Vân Dịch đột nhiên đập rộn, tựa như vừa bước hụt một bậc thang, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Kỳ quái, vì sao trước mắt là một khoảng đen.
Về nguyên tắc, trong phòng lấp đầy dạ minh châu, tại sao lại tối đen như vậy? Cử động mí mắt một chút, rõ ràng có lớp vải phủ kín đôi mắt.
Muốn ngồi dậy, nhưng căn bản không nhúc nhích được, hoặc là nói tứ chi đã bị khống chế, thật giống như mình không phải là mình.
Lại chợt phát hiện thân thể đang trong tư thế nằm sấp nhoài về phía trước, phần eo được lót một tấm chăn mềm mại, tuy không thể cử động, cảm giác nằm trên giường vẫn rất rõ ràng.
Mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi, dưới người là chiếc tháp mềm mại, như vậy có lẽ vẫn còn ở trong phòng.
Trong nháy mắt y lại mơ hồ, đây chẳng lẽ là một giấc mộng, nếu tỉnh lại mọi thứ có phải sẽ lại trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-anh/615246/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.