Nó khóc, phải! Sau bao nhiêu nỗ lực rằng sẽ không khóc nữa, nhưng gìơ đây, khi nhớ về mẹ nó, nó lại không ngăn được những giọt nước mắt của mình.
*cốc cốc*
“Nhi, em sao rồi? ” hắn lên tiếng.
Không một tiếng động nào trả lời hắn, hắn lo lắng khẽ mở cửa rồi đứng lặng ở đó…
“Nhi, em đừng đau khổ nữa. Chuyện đã qua rồi.” Hắn bước lại gần nó.
Nó vẫn nằm co dưới sàn lạnh, đôi mắt mở to lấp lánh nước, tay ôm di ảnh của mẹ, người run lên bần bật. Trông nó như một con thỏ nhỏ bé đang sợ hãi.
“Nhi à-”
“Anh có biết vì sao em lại làm như thế không?” Bỗng nó lên tiếng.
Hắn không hiểu ý nó lắm.
“Những người đó đáng bị như vậy. Mẹ em, người đáng lẽ ra phải được những ngày vui vẻ, ấm áp, mà họ, cha em, mẹ kế, đều hết lần này đến lần khác hại mẹ. Đáng lẽ ra em sẽ có em gái, nhưng sao nào? Mẹ kế lại đẩy mẹ xuống cầu thang, em chỉ biết đứng đó hét lên, chạy lại nhìn mẹ nằm thoi thóp, máu chảy đẫm cả váy trắng của mẹ.” Nó nói.
Hắn mở to mắt, không ngờ mẹ kế của nó lại độc ác đến vậy.
“Rồi em chạy lại nói với cha, anh biết ông ta nói gì không? ” nó nhìn hắn.
Hắn lắc đầu.
“”Thì sao?”: Ông ta đã nói như vậy đấy.” Nó cười.
Phải rồi, thì sao? Đâu liên quan đến ông ta, đâu liên quan đến mẹ kế.
Cũng trách mẹ vì quá ngốc, hiền lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lun-a-co-uong-sua-di-nhe/2022504/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.