Edit: Qing Yun
"___ Khụ khụ khụ."
Hứa U nghẹn một ngụm cháo ở cổ họng, không thở nổi.
"Giấy giấy giấy, cho tôi giấy." Cô ho khan, một tay che miệng, một tay sờ soạng giấy ăn.
Phó Tuyết Lê nghe được động tĩnh, liếc mắt nhìn sang, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô, "Cho cho cho, sao lại bị sặc."
Cô vừa mới quay đi nói chuyện với Hứa Tinh Thuần, không chú ý tới bên này.
Tạ Từ nhìn Hứa U quay tới quay lui, trên mặt nhiễm tia đỏ ửng.
Cậu cúi đầu, tay đặt lên lưng cô vỗ vỗ, "Không có việc gì chứ?"
Hứa U phất tay, nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu ý bảo mình không có việc gì.
Cậu nhìn cô vài giây. "Vậy em nghe rõ tôi vừa nói gì không?"
"Không rõ."
"Ừ." Tạ Từ cười, "Em thật nghĩ tôi không biết giận?"
Hứa U đảo cháo, cũng không nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Đây là chính cậu nói."
Tạ Từ lập tức hỏi, "Câu trước không nghe được là thế nào, thành tích của em tốt như vậy không lẽ không phân biệt được đâu là trọng điểm?"
"Tạ Từ, tôi muốn thương lượng một chuyện với cậu." Biểu cảm của cô thật nghiêm túc đứng đắn.
"Chuyện gì?"
Lòng hiếu kỳ của Tạ Từ nổi lên.
Hứa U nói: "Tôi muốn ăn cơm, cho nên bây giờ cậu có thể đừng nói chuyện với tôi được không?"
"...."
Hứa U uống một miếng cháo, ánh mắt rũ xuống. Bỏ thìa ra, tay đẩy mặt cậu ra hướng khác, bổ sung thêm "Cũng đừng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lum-dong-tien-nho-cua-em/2213118/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.