Edit: Qing Yun
"Á! Lạnh quá."
Hứa U nhỏ giọng kinh hô, nhanh chóng kéo tay cậu xuống.
Chính là tay cô ấm áp như vậy, Tạ Từ bèn trở tay nắm lấy không muốn buông.
"Qúa lạnh, cậu mau buông ra!"
Ngón tay cậu như lấy ra từ hầm băng. Cô cảm thấy quá lạnh, tay không khỏi cuộn tròn lại, muốn thoát ra.
Tạ Từ hơi cúi người, nghiêm túc nhìn cô, "Còn không phải vì giúp em nặn người tuyết à, sao lại như sói nhỏ không có lương tâm vậy."
"Hư cái đầu cậu, cậu mới là người xấu."
Tạ Từ cười một tiếng, "Được, tôi là người xấu, em chính là bé dễ thương?"
Cậu kéo dài ba chữ "bé dễ thương," còn cố ý luyến láy giọng điệu.
Làm Hứa U đỏ mặt trong nháy mắt.
"Cậu thật kỳ quái đó, sao cứ thích kêu bậy như vậy."
Cô hung hăng quát cậu, đột nhiên rút tay ra quay về chỗ ngồi.
Bọn họ vẫn ngồi bàn trước bàn sau, mỗi ngày Phó Tuyết Lê đều kêu cô như vậy. Con gái với nhau không cảm thấy gì, đổi thành Tạ Từ lại có cảm giác khác, dù sao nghe thấy cũng rất ngại.
Tạ Từ đi theo, ngồi vào vị trí của Trịnh Hiểu Lâm.
"Cậu làm gì?" Hứa U rụt tay lại, liếc nhìn cậu.
"Không biết." Cậu ngáp một cái, không thèm để ý đến.
Hứa U hết chỗ nói, lại hỏi: "Vậy cậu ngồi đây làm gì."
Tạ Từ bò lên bàn, gối đầu lên cánh tay nhìn cô, lười biếng hỏi: "Ngoài nhìn em ra thì còn có thể làm gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lum-dong-tien-nho-cua-em/2213100/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.