Chi cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, dù cậu có nghe thấy mấy lời khen của Hà thì chưa chắc đã để tâm, vậy mà lòng cô cứ thấp thỏm không yên, như thể sợ cậu nghĩ cô háo sắc vậy.
Cô ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt cô thoáng bối rối. Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ, sự bối rối vơi đi hơn nữa.
Cậu nhếch nửa miệng, "Vậy cơ à?"
"..."
"Tại sao mày lại không khen tao vậy ta? Không phải mày thì ai?" Cậu dùng giọng điệu lả lơi, cao vút, như thể đang cố tình chọc ghẹo cô.
Chi mím chặt môi, tố cáo: "Nó đấy."
Theo hướng cô ám chỉ, Dương nghiêng đầu nhìn vào trong, thấy một cô gái lạ mặt đang ngồi trên hiên nhà, vẻ mặt lạnh tanh. Cậu cụp mắt nhìn xuống người con gái nhỏ bé phía dưới, giọng điệu trầm ấm, mang theo ý cười: "Không phải mày thật à?"
Cô gật đầu như bổ củi: "Thật đấy, không phải tao đâu."
Dương bật cười: "Tao biết mà."
"Biết mà còn hỏi tao." Chi cau mày, bất lực nhìn cậu.
Đám người đằng sau không ngừng nhao nhao lên, kích động khi thấy cậu quá đỗi thân thiết với một cô gái. Đạt ghé sát vào tai Nam: "Sao nó với cái Chi lại thân thế nhỉ?"
"Ai mà biết." Nam đưa tay đỡ trán, "Nó có kể với tao cái đéo gì đâu."
Dương đưa cho cô cái ly trà hôm trước cô cho mượn, mỉm cười: "Tiện đây tao trả luôn này."
"Sao mày lại cầm đi vậy?" Cô nhận lấy cái ly.
"Đi đá bóng, mang nước lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lum-dong-tien-cua-bao/2925393/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.