"Không nói nhảm nữa, ngươi mau lại đây cho ta."
"Ai nói nhảm với ngươi, còn lâu ta mới lại đấy!"
Cứ thế, một cuộc rượt đuổi bắt đầu diễn ra, kẻ chạy người đuổi không ai chịu dừng lại cứ như con thiêu thân lao về phía trước.
Thanh Hạ chạy muốn đứt hơi cũng không sao thoát được tên khốn kia, cứ thụt lại một chút là thấy hắn ngay bên cạnh nên lại phải dốc sức mà tiến. Rượt nhau được thêm một lúc nữa cậu cuối cùng cũng không trụ nổi, ngã thẳng xuống chẳng còn thiết sống.
Tên kia thấy vậy cũng dừng lại, hắn không nhân lúc này mà dở trò bỉ ổi, chỉ ngoan ngoãn đứng đó đợi kẻ thù lấy lại sức.
"C--con mẹ nó, ta không chạy nữa, ngươi muốn làm gì thì làm đi!"
"Được thôi, là ngươi nói đó nhé."
Vừa dứt lời hắn liền tiến tới vác cậu lên trên vai, chạy một mạch về hướng đông nơi có một tòa "hưởng lạc" cách đó không xa.
Tại sao lại chạy về phía đó?
Bởi vì hắn là "tú ông".
Lẽ ra lúc nãy vào đây là định cùng người tình làm một ván nhưng giữa đường người tình của hắn lại phải trở về làm nhiệm vụ thế nên chỉ còn mình tên này ở đây, cô đơn, tủi thân vô cùng.
"Ta tên Bạch Mệnh, tú ông của tòa hưởng lạc nổi tiếng phía đông, ngươi có thể gọi thẳng là Mệnh cũng có thể gọi thân thiết hơn là cha."
Bạch Mệnh, đọc không kĩ sẽ thành bạc mệnh. Tên của hắn là do mẹ đặt với ý nghĩa nguyền rủa mong hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-tan-noi-cam-cung-heo-mon-trong-bi-thuong/2895502/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.