Editor: Đào Tử
____________________________
Một chỗ khác.
Dương Đô úy nhìn một đám binh sĩ lười nhác vừa tức vừa buồn bực.
Bởi vì trong lòng như lửa đốt, ra tay không khỏi hơi nặng, một roi vung kêu vang trời, nhưng còn hơn tiếng roi là tiếng người lính nhỏ kia kêu thảm. Tiếng kêu thê lương chói tai khiến đám người nghe da đầu tê rần, quay đầu đi không dám nhìn tên binh sĩ xui xẻo sắc mặt trắng bệch phảng phất mất nửa mạng, sinh ra mấy phần thỏ chết cáo buồn.
Chỗ này một nửa đều là Dương Đô úy đào tạo ra.
Ngày thường bọn họ rất kính nể vị cấp trên không lắm lời vùi đầu làm việc này, cũng biết ông gặp chuyện tính tình sẽ trở nên táo bạo, nhưng không ngờ sẽ táo bạo đến vậy. Đâu phải bọn họ không muốn đi? Thật sự là không còn sức lực đi nữa, không đẩy được.
Ngay cả tên trinh sát đưa ra đề nghị đi đường vòng cũng thấy mà cổ hơi lạnh, lúc này hắn mới ý thức được mình đề ra một chủ ý ngu ngốc.
Lựa chọn đường vòng, vốn định tiết kiệm thời gian.
Ai ngờ đường núi sẽ bùn lầy thế này...
Tốc độ tiêu hao thể lực binh sĩ không phải tầm thường.
Cuối cùng Địch Hoan nhìn không đặng tràng kịch này nữa, chủ động tiến lên trấn an Dương Đô úy, đưa ra lý do chính đáng —— Nếu như binh sĩ hao hết thể lực, gặp địch nhân không biết từ đâu xông ra, bọn họ còn sức ngăn địch tự vệ sao?
Mặt Dương Đô úy trong nháy mắt đen lại.
Việc Địch Hoan lo lắng làm sao ông không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-ra-de-tram-den/548901/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.