Chương trước
Chương sau
Thẩm Đường lắng nghe giống như học sinh tiểu học lặng lẽ nhấc tay.
Ba người Kỳ Thiện yên lặng nhìn động tác quái dị của cô.
Chử Diệu nhẹ giọng nói: "Ngũ lang có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thấy mấy thứ bẩn thỉu à?
Không thì vì sao hướng về chỗ không người chào hỏi?
Bởi vì ở thế giới này, tư thế nhấc tay này càng giống với "Nhấc tay từ biệt" mà không phải "Ta có lời muốn nói" .
Thẩm Đường nhận ra được, xấu hổ buông tay phải, ngượng ngùng nói: "Ta muốn nói ta biết làm sao phán đoán đội ngũ thuế bạc thật hay giả."
Kỳ Thiện nghe vậy hơi nhíu mày.
Có chút hứng thú: "Thẩm tiểu lang quân cứ nói."
Thẩm Đường: "Vấn đề này đơn giản, trước tiên chúng ta phải biết tình báo rõ ràng một chút —— Nhóm thuế ngân tổng cộng có bao nhiêu đồng, bao nhiêu bạc, bao nhiêu vàng chứ nhỉ? Trọng lượng bọn chúng cộng lại có bao nhiêu? Rồi cần bao nhiêu xe ngựa vận chuyển? Vàng bạc đồng lớn nhỏ khác nhau, nặng nhẹ không đồng nhất. Cũng không cần số lượng cụ thể, đại khái tính ra một chút rồi nhìn bánh xe lún nông sâu, tốc độ ngựa, thật giả rõ ràng ngay."
Dù cho đội ngũ giả chở cát đá, trọng lượng cũng có sơ hở.
Cái này đích xác là biện pháp tương đối đơn giản hữu hiệu.
Nhưng ——
Cộng Thúc Võ: "Những cái này sợ là phải xem sổ sách mới biết được."
Cho dù hai người Kỳ Thiện có chút nhân mạch, cũng không có khả năng tiếp xúc đến sự tình cơ mật như thế, e là phải nghĩ biện pháp khác.
Chử Diệu ngược lại cảm thấy điểm ấy rất đơn giản.
"Không cần xem sổ sách, chỉ cần tìm kiếm ghi chép các huyện những năm qua, chúng ta liền có thể biết năm được mùa, năm mất mùa, rồi so sánh tình huống ba năm trước. Còn thuế mục khác, cũng lấy số lượng đại khái, chỉ là..."
Lúc ông nói, Kỳ Thiện đã bắt đầu tính toán cái gì.
Chỉ chốc lát sau, bày nội dung trang giấy ra cho ba người nhìn.
Anh ta nói: "Không chênh lệch lắm hẳn là thế này."
Thẩm Đường không hiểu rõ, nhìn cũng không có cảm giác gì, ngược lại Chử Diệu và Cộng Thúc Võ đều có phản ứng. Đáy mắt Chử Diệu lướt qua một tia mỉa mai, mà Cộng Thúc Võ nhìn thấy mà gân xanh hằn lên, nghiến răng nghiến lợi.
Chử Diệu đưa ra chất vấn: "Trịnh Kiều tiến đánh Tân Quốc, quận Tứ Bảo là một trong quận huyện dẫn đầu bị công phá, về sau còn dung túng thủ hạ binh lính khắp nơi vơ vét cướp bóc, dân chúng lầm than, cho tới nay còn chưa khôi phục nguyên khí. Nhiều thuế ngân như vậy, làm sao trưng thu được?"
"Ngài không hiểu rõ quận thủ quận Tứ Bảo." Nhắc đến kẻ thù, Kỳ Thiện khinh thường cười cười, khinh miệt nói, "Người này sinh tính rất mạnh, nào có chịu thua kém. Vì lấy lòng Trịnh Kiều cũng vì tỏ rõ công tích, thuế ngân giao nạp sẽ chỉ có hơn những năm qua chứ không thiếu. Ta và Thẩm tiểu lang quân trên đường đi tới quận Tứ Bảo, dọc theo đường nghe rất nhiều loại thuế chưa bao giờ nghe, tất cả đều là hắn tự mình bổ sung thêm."
Thẩm Đường tỏ vẻ mờ mịt.
Cô nói: "Có sao?"

"Có."
"Sao ta không biết?"
Kỳ Thiện liếc mắt, không mặn không nhạt nói: "Ai bảo Thẩm tiểu lang quân rảnh rỗi liền ở chợ phiên bày quầy bán hàng bán mơ đường mạch nha bánh nướng, mở miệng ra liền chọc những nữ lang kia mặt hoa cười tươi. Tâm đặt vào trêu hoa ghẹo nguyệt, nào còn có thừa tâm tư?"
Cũng may mắn Thẩm tiểu lang quân tuổi còn nhỏ.
Nếu tuổi lớn hơn chút nữa, khá lắm, mấy nợ đào hoa sự tích phong lưu này sợ là có thể phủ kín một đường.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Cộng Thúc Võ và Chử Diệu đều hiện lên cảnh tượng tương tự, quăng ánh mắt một lời khó nói hết với Thẩm Đường.
Chử Diệu không nghi ngờ tính chân thực của lời Kỳ Thiện.
Cái miệng Ngũ lang đúng là ngọt, không quản nam nữ, mở miệng là khen, nhiệt tình hay nói, dăm ba câu liền quen thuộc giống như người nhà.
Thẩm Đường: "... Lời huynh nghe thật quá chua."
Cái gì gọi là cô hái hoa ngắt cỏ? ? ?
Muốn phàn nàn nhân duyên cùng giới của cô quá tốt, đoạt danh tiếng của anh ta, dẫn đến một đám cô nương nàng dâu đều không bố thí ánh mắt cho anh ta chứ gì?
Mình độc thân phải cố gắng thoát ế, trách cô làm gì?
Chử Diệu ho khan hai tiếng kéo méo sẹo chủ đề lại, hi vọng hai người này có thể nhớ kỹ, bọn họ đang nghiêm túc nghiêm chỉnh "Nghiên cứu thảo luận ý định cướp thuế ngân", mà không phải tán gẫu chuyện phiếm. Ông nói: "Có kế hoạch giờ chỉ còn lại bố trí, chúng ta ở nơi nào mai phục bày trận?"
Ba người Kỳ Thiện mỗi người phát biểu ý kiến của mình, tận lực hoàn thiện kế hoạch, Thẩm Đường thì ngẫu nhiên rà (chêm) hở (cười) bổ (tấu) thiếu (hề).
Đợi hoàn toàn kết thúc, ngày đã treo cao đỉnh đầu.
Thẩm Đường tự mình hỏi: "Thật không cần tìm thêm mấy người đáng tin giúp đỡ? Nguyên Lương đã có nhân mạch, chắc hẳn cũng có thể dùng."
Kỳ Thiện: "Ấu Lê có biết 'Lợi có thể chung mà không thể độc, mưu có thể độc mà không thể chung, càng ít người biết càng tốt'?"
Nhiều người dễ dàng để lộ bí mật, còn chia cắt lợi ích. So với kéo thêm người hợp tác giảm bớt mạo hiểm, Kỳ Thiện tình nguyện mạo hiểm lớn một chút, bốn người độc chiếm, cùng một cái hố, anh ta cắm một lần là đủ rồi.
Thẩm Đường thấy anh ta có chủ ý thế, cũng không nói gì thêm.
Nhìn bóng lưng Thẩm Đường bước đi lâng lâng, Kỳ Thiện không biết sao thở dài, trêu chọc Tố Thương nằm trong lòng anh ta đang duỗi người, thì thào: "Hi vọng lần này có thể được như ý nguyện."
Meo ~~~~
Tố Thương dùng đầu răng gặm nhẹ ngón tay Kỳ Thiện, lực rất nhỏ, không thương, còn mang một chút ngưa ngứa, anh ta cười lấy ngón tay ra.
"Ngươi cũng cảm thấy Thẩm tiểu lang quân có thể?"
Không có mục tiêu chơi, Tố Thương ngẩng đầu nhìn Kỳ Thiện.
Trong miệng meo meo gọi, dường như đang lên án anh ta.
Kỳ Thiện đành phải đưa tay áo lên.
"Cho ngươi chơi."
Tố Thương tìm được món đồ chơi mới, lay ống tay áo của anh ta muốn trèo lên trên, bóng lưng nỗ lực rất quen thuộc, làm Kỳ Thiện hơi giương khóe miệng. Một lúc sau, khẽ than thở một tiếng tiêu tán vô tung.

【 Hòe Tự. 】
Anh ta đang chuẩn bị trở về phòng lấy chút ít cá khô.
Văn tâm bỗng run rẩy, cảm giác nguy cơ từ sau lưng truyền đến.
Anh ta bỗng dưng nghiêng người né tránh.
Phập!
Một mũi tên mang theo một tờ thư đâm sâu cột gỗ.
Một canh giờ sau.
Thẩm Đường ngủ trưa tỉnh lại, phát hiện cô bạn nhỏ bị bỏ quên nằm sấp trước cửa. Tố Thương đang nhìn chằm chằm cái đuôi chính nó, thỉnh thoảng còn duỗi vuốt bắt hai lần, bắt không được cái đuôi liền tiếp tục nhìn chằm chằm, chờ đợi hạ thời cơ ra tay, bắt được rồi thì bị dọa thảm thiết meo một tiếng, nhảy cẫng, lông toàn thân sững lên.
Chơi đến quên cả trời đất.
"Sao lại chỉ còn mình bé cưng? Kỳ Nguyên Lương đâu?" Thẩm Đường xoay người ôm Tố Thương. Hai ngày trước Kỳ Thiện còn dính như sam với "Nàng dâu" xung hỉ đi đâu cũng ôm theo, lúc này bỏ nó một mình ở đây? Không sợ chạy loạn mất à.
Tố Thương dĩ nhiên không nghe hiểu tiếng người.
Ở trong lòng Thẩm Đường không an phận cự quậy.
Cô không còn cách nào, chỉ có thể thả nó về gian phòng Kỳ Thiện, đặt ở đây dù sao cũng tốt hơn chạy mất hoặc là bị mèo hoang khác khi dễ.
Không chỉ Kỳ Thiện không ở, Chử Diệu cũng không ở.
Về phần Cộng Thúc Võ?
Thẩm Đường và hắn chưa quen thuộc.
Buồn bực ngán ngẩm, cô lại đi ra ngoài bày quầy bán hàng bán rượu.
Lúc này chỗ được chọn đặc thù.
Con phố cách quận phủ Hiếu thành chưa đủ trăm mét.
Lần này chắc chắn sẽ không gặp phải ngoài ý muốn!
Phập một tiếng, cô một tay cắm bảng khắc chữ "Rượu" xuống mặt đất.
Ghế dài xếp một hàng mười cái vò rượu không, hai tay bắt sau cổ, chân vắt chéo, đầu đội mũ rộng vành che nắng, ngửa mặt về sau, dựa vào xe đẩy gỗ chủ quán kế bên —— Vị chủ quán ấy thu tiền của cô, cũng không để ý bị dựa vào một chút như thế.
Cả buổi cũng không có khách tới cửa.
Chủ quán cười nói: "Tiểu nương tử trông xinh đẹp có thừa, nếu nguyện ý gào to hai cái, có lẽ có mối tới liền."
Thẩm Đường nói: "Khương thái công câu cá, người nguyện mắc câu."
Cô tạo rượu bán rượu cũng là hữu duyên thì tới.
Chủ quán nghe không hiểu chỉ cười cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.