"Chuyện là. . . Kỳ tiên sinh. . ."
Thẩm Đường muốn nói lại thôi.
Kỳ Thiện nhướng mi mắt, lạnh giọng nói: "Có gì cứ nói thẳng, ta không thích quanh co lòng vòng, người khó chịu."
"Vậy ta liền nói thẳng —— Kỳ tiên sinh nếu thuận tiện. . . Có thể cho ta đi theo mấy ngày không?" Thẩm Đường thấy có chút xấu hổ, "Ta biết mình thân phận đào phạm sẽ chọc rắc rối đến, vốn không nên làm phiền tiên sinh, nhưng ta chưa quen cuộc sống nơi đây, thực sự không biết nên làm cái gì. . ."
Kỳ Thiện có thể linh hoạt vận dụng văn tâm, cơ hội phụ đạo ngoại khóa ăn không mất tiền tốt như vậy mà không nắm chặt há có lỗi với bản thân?
Cơ hội khó có được, bỏ lỡ thôn này không kiếm được khách điếm đâu.
Nếu có thể hiểu rõ thêm văn tâm, tương lai cũng dung nhập thế giới xa lạ này tốt hơn.
Thẩm Đường hết mực lợi dụng mình tuổi nhỏ và điều kiện chật vật đáng thương bên ngoài, cho người thấy thế yếu kích phát lòng đồng tình của người ngoài.
Kỳ Thiện chưa toát ra ánh mắt thương hại mấy.
Anh chỉ thêm hứng thú nhìn tiểu lang quân trông vẻ tội nghiệp cúi thấp đầu.
Một người mới đối với khống chế văn tâm nửa hiểu nửa không dám chính diện đối kháng tam đẳng trâm kiêu, còn không rơi vào thế hạ phong, đâu ra cún con đáng thương? Rõ ràng là chó sói con có răng nhọn, đôi mắt biết cắn người! Tuy răng nanh còn non, chỉ khi có lực lượng sẽ ăn thịt người.
Vờ yếu đuối trước mặt người khác?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-ra-de-tram-den/264559/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.