Thẩm Đường ổn định tinh thần, vẻ mặt trấn định nhìn thẳng thanh niên. 
Hỏi anh ta: "Tiên sinh có thù với Cung thị?" 
Ai ngờ thanh niên trả lời nằm ngoài dự liệu của cô. 
Người thanh niên này hai tay khép trong tay áo, nửa dựa thân cây, cụp mắt xuống khẽ nói: "Không thù." 
Thẩm Đường: ". . ." 
Không có thù mi xem náo nhiệt làm gì? 
Đụng phải nam tự Cung thị còn muốn ra tay gϊếŧ người? 
Có lẽ là ánh mắt Thẩm Đường quá một lời khó nói hết, thanh niên bị nhìn rất không vui. 
"Ánh mắt cậu đây là ý gì?" 
Tự nhiên là ánh mắt nhìn bệnh nhân bệnh viện tâm thần! 
Nội tâm Thẩm Đường phỉ nhổ, ngoài miệng lại nói: "Đã không thù, sao tiên sinh mang ác ý lớn đến vậy?" 
Thanh niên mỉm cười: "Cậu là con cháu Cung thị, sao lại không biết?" 
Thẩm Đường: ". . ." 
Đã bảo đừng thêm loạn giả thiết nhân vật kỳ quái cho cô rồi. 
Cô hít vào một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra trọc khí trong lòng ngực, kéo ra nụ cười "Hòa ái dễ gần". 
"Ân cứu mạng của tiên sinh, tại hạ khắc sâu trong lòng, nhưng có vài việc hi vọng tiên sinh hiểu rõ." 
"Cậu nói." 
"Một, ta không phải con cháu Cung thị." Nói xong, Thẩm Đường lập tức nhìn thấy trong mắt thanh niên lóe lên vẻ khác lạ, cô cũng mặc kệ thanh niên tin hay không, tiếp tục nói, "Thứ hai, nên ta cũng không rõ ác ý tiên sinh từ đâu. Thứ ba, ta càng không phải là nam tự Cung thị gì đó. . ." 
Rõ ràng là nữ tính hàng thật giá thật. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-ra-de-tram-den/264557/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.