Nữ nhân khiến quan sai ban đầu sửng sốt một chút. 
Chợt ngầm hiểu. 
Một tay không thành thật sờ vòng eo mảnh mềm mại của nữ nhân, ánh mắt suồng sã dò xét trên dưới. 
"Đúng lúc còn giữ lại một bát, nương tử có muốn nếm thử?" 
Nữ nhân lại hỏi: "Liệu còn bánh sao?" 
Quan sai giả bộ chần chờ, cái tay kia lại bồi hồi lưu luyến ngang hông nữ nhân. 
Thừa dịp đối phương bị hấp dẫn lực chú ý, bàn tay dừng ở eo dùng sức véo một cái. 
Trong miệng nữ nhân phát ra một tiếng thở gấp. 
Tiếng khẽ thở ấy mềm nhũn, giống lông vũ gãi ngứa lòng người, ai nghe lông tai cũng nóng, sống lưng tê dại. 
"Chà —— Giọng tiểu nương tử nghe mà nhân hồn bay bổng, nếu đi giáo phường, chẳng cần mấy ngày đã có thể đưa thân lên đầu bài..." Quan sai thả lỏng lực tay, "Bánh bột ngô à, có chứ, vậy phải xem nương tử hầu hạ như thế nào." 
Tuy rằng nữ nhân này ngày thường nhếch nhác, quanh thân còn quẩn mùi vị khác thường ngược khẩu vị người, nhưng trên đường đi đày điều kiện gian khổ, ngày trời nắng to ai không một thân thiu thối? Lại thêm quan sai này đã hồi lâu chưa đụng nữ nhân, có người tự tiến cử lên giường quả là hợp ý gã. 
Nghĩ đến đây, gã không khỏi cười thầm. 
Khó trách đồng sự đều thích việc áp giải nữ phạm, thì ra không chỉ bạc thưởng phong phú, việc nhẹ nhõm, trên đường còn có diễm phúc như thế. 
Ai ngờ —— 
Nữ nhân đưa tay đặt lên mu bàn tay gã, dưới ánh mắt khó hiểu của gã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-ra-de-tram-den/264554/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.