Ôn Lăng Âm còn nằm trong tổng phủ của Cẩm Y Vệ, bên người trừ bỏ cấp dưới tay chân thô to thì một người có thể chăm sóc đều không có, chỉ có Việt Dao mỗi ngày làm bạn chăm sóc. Trong cung tạm biệt Tiêu Trường Ninh trở về Việt Dao vẫn luôn trong trạng thái thất thần, thẳng đến khi đi đến chỗ ở của Ôn Lăng Âm nàng lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, sau đó che ngực thở dài một tiếng. Tiêu Trường Ninh nói cho nàng: Trên chỉ bạc làm bị thương Thẩm Huyền cùng Ôn Lăng Âm có độc dược, bệnh trạng khi độc phát của loại này cực kỳ giống một loại kịch động mà nàng biết, lúc độc phát bệnh trạng như bị phong hàn thuốc và kim châm cũng không thể cứu, qua mấy ngày có thể khiến cho người ta chết bất đắc kỳ tử.... "Thuốc và kim châm cũng không thể cứu...." Việt Dao ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh vắt, hai mắt trống rỗng vô hồn nghĩ thầm: Nếu thật sự trúng độc này Ôn đại nhân chẳng lẽ chỉ có thể sống được mấy ngày? Rõ ràng là một người vừa tốt vừa mạnh mẽ như vậy, vì sao lại cố tình gặp phải tai bay vạ gió? Tưởng tượng đến Ôn Lăng Âm rất có thể phải chết sớm, mũi Việt Dao liền nhịn không được chua xót. Nàng liều mạng ngửa đầu áp xuống cảm xúc đau xót không biết tên dưới đáy mắt, không ngừng hít sâu thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng.... "Việt Sử phủ?" Cung hầu phụ trách cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Ôn Lăng Âm bưng một chậu nước bị máu nhiễm đỏ nhìn Việt Dao đứng lặng trong đình hỏi: "Ngài lại tới xem Chỉ huy sứ đại nhân sao?" Việt Dao giống như che giấu mà xoa mắt, cười nói: "Đúng vậy, Ôn đại nhân tốt hơn chút nào sao?" Người hầu hắt chậu máu loãng đi, đáp lại: "Mới vừa rồi có thanh tỉnh một lát, giờ đang uống thuốc." Vừa nghe nói Ôn Lăng Âm tỉnh Việt Dao vui vẻ trong lòng, người hầu còn chưa dứt lời nàng đã nhấc chân bước nhanh vào phòng Ôn Lăng Âm, xốc chuỗi hạt rèm ngay cửa lên: "Ôn đại nhân!" Trên cánh tay Ôn Lăng Âm quấn vải băng, khoác một cái áo mỏng dựa trên giường, hắn đang cúi đầu uống nước thuốc người hầu bưng lên. Thấy Việt Dao đột nhiên không kịp phòng bị đi vào hắn đầu tiên là kinh ngạc một lát rồi sau đó trên vành tai tái nhợt chậm rãi hiện lên một tầng đỏ ửng, gian nan khép vạt áo mở rộng lại, che giấu một chút cơ ngực.... Việt Dao mắt nhìn thẳng lực chú ý hoàn toàn không nằm trên cơ bắp chợt lóe qua của hắn, nàng chỉ vui sướng chạy tới ngồi ở mép giường nhìn Ôn Lăng Âm cười nói: "Ngài thật sự tỉnh, thật sự quá tốt!" Ôn Lăng Âm vẫn phát sốt, miệng vết thương cũng chảy máu, lúc nói chuyện cũng không có lực giống như ngày thường, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt phiếm hồng của Việt Dao thật lâu sau mới khàn giọng nói: "Đôi mắt của Việt Sử phủ.... Làm sao vậy?" Mới từ quỷ môn quan đi một vòng trở về hắn thế nhưng không phải lo lắng cho thương thế của mình mà ngược lại còn hỏi đôi mắt nàng, Việt Dao có chút cảm động ho khan một tiếng cười: "Không có gì, mới vừa rồi gió lớn nên có bụi bay vào mắt." Nói xong nàng nhận lấy chén thuốc trong tay người hầu, lại lấy một phương thuốc trong lòng ra phân phó: "Ôn đại nhân có ta hầu hạ, đây là phương thuốc Đông Xưởng đưa tới các ngươi đi xuống ấn theo cái này nấu thuốc đi." Nhóm người hầu liếc mắt nhìn Ôn Lăng Âm một cái thấy Ôn Lăng Âm nhẹ nhàng gật đầu mới giao chén thuốc cho Việt Dao, khom người lui ra. Việt Dao quấy loạn nước thuốc màu nâu trong chén, múc một muỗng đặt bên môi thổi rồi đưa tới bên miệng Ôn Lăng Âm, nàng như dỗ đứa nhỏ nói: "Há mồm, a~" Ôn Lăng Âm buộc một nửa đầu tóc lên đỉnh đầu, một nửa kia rối tung trên đầu vai càng làm nổi bật màu da tái nhợt cùng môi đỏ bừng, có một vẻ đẹp mất tinh thần. Con ngươi bình tĩnh của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Việt Dao, một lát mới mở cánh môi ra một chút nuốt cái thìa vào miệng. Vô cùng ngoan ngoãn. Một chén dược uống xong Việt Dao cảm thấy thân thể mình đều bị Ôn Lăng Âm nhìn đến xuất hiện lỗ thủng. Nàng có chút không được tự nhiên dưới tầm mắt cực nóng của hắn, ngón trỏ gập lên gãi chóp mũi rồi sau đó duỗi tay để trên cái trán trơn bóng của Ôn Lăng Âm. Ôn Lăng Âm ngây ngẩn cả người, Việt Dao cũng ngây ngẩn cả người sợ hãi nói: "Sao còn nóng như vậy!" Lại tiếp tục nóng như vậy thì ngay cả người đúc sắt cũng muốn bỏng. Nhìn lại ánh mắt Ôn Lăng Âm, suy yếu mà lại nóng rực không chớp nhìn chằm chằm nàng, phảng phất như mỗi một cái nhìn đều là cái liếc mắt cuối cùng trong cuộc đời.... Việt Dao cầm lòng không đậu mà nhớ tới suy đoán đáng sợ của Trường Ninh trưởng công chúa, nàng sợ hãi nghĩ thầm: Lần này hắn đột nhiên tỉnh lại chẳng lẽ là hồi quan phản chiếu! "Trong mắt Việt Sử phủ có nước mắt." Ôn Lăng Âm ấm ách nói: "Là đang lo lắng cho ta sao?" Nghe vậy Việt Dao theo bản năng sờ khóe mắt chính mình, quả nhiên sờ đến một chút ướt át. Thật là lạ, từ sau khi huynh trưởng lần lượt chết trận nàng đã rất lâu chưa từng chảy nước mắt, hôm nay rớt hạt đậu vàng lại là vì cấp trên làm nàng đau đầu này.... "Đúng vậy, là lo lắng cho ngài!" Việt Dao hào phóng thừa nhận: "Ta thật vất vả mới gặp được một cấp trên hợp ý, ngàn vạn lần không thể chết như vậy được. Cho nên Ôn đại nhân phải nhanh nhanh tốt lên!" Hô hấp Ôn Lăng Âm có chút dồn dập, trên gò má tái nhợt chậm rãi hiện ra một mạt hồng. "Ta có rất nhiều chuyện muốn làm cùng Việt Sử phủ." Ôn Lăng Âm nói. "Chỉ cần ngài nhanh chóng tốt lên chuyện gì ta cũng đều nguyện ý làm cùng ngài." Việt Dao trả lời. Hai mươi năm từ nhỏ đến lớn, nàng đã lần lượt nhìn cha mẹ tạ thế, nhìn huynh trưởng chết trận, nàng cho rằng bản thân sớm đã đao thương bất nhập lại không nghĩ tới vừa thấy Ôn Lăng Âm tất cả tường đồng vách sắt đều hóa thành bột. Ôn Lăng Âm cho rằng chính mình bệnh đến xuất hiện ảo giác, câu 'chuyện gì cũng đều nguyện ý làm cùng ngài' kia phảng phất như gần bên tai lại phảng phất như xa tận chân trời, mờ ảo không chắc chắn. Yết hầu hắn chuyển động, nhẹ nhàng nói giống như thăm dò: "Việc xảy ra ở trong nhạc phường ngày ấy nàng cũng nguyện ý làm cùng ta sao?" Việt Dao suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ được bản thân đã làm cái gì với Ôn Lăng Âm trong nhạc phường. Gặp dịp chơi hôn một cái mà hắn lại nhớ lâu như vậy, nếu nói hắn đối với mình không có tình nghĩa Việt Dao không tin. Việt Dao không hiểu sao bỗng nhiên đau lòng, khi hồi thần lại thì bản thân đã cúi người đè đầu vai Ôn Lăng Âm lại, khẽ hôn lên cánh môi mỏng như cánh ve của hắn. Việt Dao nhắm mắt lại có thể cảm nhận được Ôn Lăng Âm dường như sợ hãi đến ngừng hô hấp, đôi mắt nhạt màu không chớp trừng lớn phảng phất như chỉ cần nháy mắt thì một chút kiều diễm không dễ có này sẽ lập tức biến mất không thấy. Hắn chậm rãi giơ tay nắm lấy tay Việt Dao, nhưng vì bị thương sốt cao nên sức lực đều vô dụng, ngón tay run rẩy đến lợi hại, không biết là đang đón ý nói hùa hay vẫn là cự tuyệt. Ôn đại nhân thật đáng thương, một người ngày thường mạnh mẽ lạnh nhạt như thế mà hiện tại ngay cả sức lực đẩy nàng ra cũng không có. Môi Ôn đại nhân rất nóng còn dư lại mùi vị chua xót cơ hồ làm nàng suýt nữa rơi lệ. Ôn đại nhân có lẽ chỉ còn sống được mấy ngày, hắn trẻ tuổi như vậy rất nhiều điều tốt đẹp trên thế gian còn chưa được hưởng thụ lại cứ như vậy trống rỗng mà rời khỏi nhân thế, mặc dù là Việt Dao cũng sẽ đau lòng khó yên.... Nàng nghĩ chỉ cần hắn nguyện ý, chỉ cần hắn có thể tốt lên, mặc dù cùng hắn xuân phong nhất độ thì bản thân cũng tình nguyện. *Xuân phong nhất độ: giao hoan. Chỉ vì hắn là Ôn Lăng Âm nên tình nguyện. Trong Tẩy Bích Cung. Tiêu Trường Ninh vòng qua eo Thẩm Huyền ngủ, trong lúc mê mang nàng cảm giác tựa hồ có người dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại trên mi mắt nàng. Mệt mỏi cùng lo lắng trong thời gian dài qua đi nhưng đầu óc Tiêu Trường Ninh còn có chút hỗn loạn, tay theo bản năng để trên trán Thẩm Huyền. Tuy hắn tỉnh, miệng vết thương cũng đã cầm máu nhưng tàn độc trong thân thể chưa hết, lâu lâu vẫn sốt nhẹ. Những chỉ bạc đó Ngô Hữu Phúc đã nghiên cứu qua, tạm thời còn chưa biết là kết quả gì nhưng không biết sẽ sợ hãi, có thể dễ như trở bàn tay đánh bại tường thành phòng thủ kiên cố trong lòng một người. Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Huyền tái nhợt như vậy, ngũ quan sắc bén giờ lại thon gầy trong lòng Tiêu Trường Ninh lại là một trận đau lòng. Nàng cầm lòng không đậu ôm lấy Thẩm Huyền, ngửi thấy hỗn hợp mùi thuốc cùng mùi máu tươi trên người hắn, hơi thở ra nói: "Chàng còn không chịu tỉnh lại, chàng cũng biết bản thân ngủ bao lâu rồi chứ?" Thẩm Huyền dùng cằm dính chút râu cọ lên đỉnh đầu nàng, khàn giọng nói: "Xin lỗi." "Bổn cung không cần chàng xin lỗi, bổn cung muốn chàng nhanh tốt lên phong quang vô hạn giống như trước đây chứ không phải gầy yếu nằm trên giường giống như vậy." Tiêu Trường Ninh hít mũi, nghẹn giọng: "Một ngày này bổn cung không biết bản thân làm sao chống đỡ được." Thẩm Huyền trấn an nàng: "Yên tâm ta có thể chịu đựng. Có nàng ở nhân thế thì sao ta bỏ được nàng mà đi đi trước?" Thẩm Huyền sốt nhẹ chưa hạ, lòng bàn tay từ rất nóng trở nên lạnh cả người, Tiêu Trường Ninh không biết hắn có thể giữ được thanh tỉnh trong bao lâu. Sợ hắn thấy nước mắt trong mắt mình, nàng rũ xuống tránh đề tài này, vuốt ve cằm Thẩm Huyền: "Râu dài, đâm đến tay." Thẩm Huyền cười, tuy rằng khuôn mặt tiều tụy nhưng vẻ hiểu rõ dưới đáy mắt vẫn không giảm, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Vậy làm phiền điện hạ có thể hạ mình cạo râu cho ta được không?" Tiêu Trường Ninh lần đầu tiên làm loại chuyện như này, sợ thương tổn đến khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Huyền nên tra dầu cùng mỡ trước sau đó mới cầm lấy tiểu đao từng chút cạo râu dưới cằm hắn. Nàng làm rất tinh tế nghiêm túc, ngay cả Ngô Hữu Phúc vào cửa khi nào nàng cũng không nhận thấy được. "Bẩm Đề đốc, trưởng công chúa điện hạ." Ngô Hữu Phúc cười tủm tỉm đứng ngoài rèm châu, thẳng đến khi Tiêu Trường Ninh làm xong việc trong tay hắn mới ho nhẹ hai tiếng hấp dẫn lực chú ý, đề cao giọng nói: "Độc trên chỉ bạc đã nghiệm ra được." Động tác rửa tay của Tiêu Trường Ninh hơi dừng, thật chậm thật chậm mà nâng mắt lên nhìn Ngô Hữu Phúc. Một cái liếc mắt đó vô cùng phức tạp, tựa hồ thấp thỏm nhiều hơn mong chờ ngả cả không khí cũng đều phảng phất như ngưng trệ. Thẩm Huyền biết nàng đang sợ hãi cái gì, hắn không khỏi gian nan đứng dậy nắm lấy tay nàng vuốt ve mu bàn tay như trấn an, sau đó nghiêng đầu bình tĩnh nói: "Nói đi, là độc gì?" "Độc này tên là 'hoa bán nguyệt', tuy độc tính hung mãnh nhưng không phải không có thuốc nào chữa được, lấy thất diệp, khổ sâm, phục linh, sắc đủ hỗn hợp hai mươi bảy loại dược liệu với nước rồi đắp bên ngoài giải độc, sau bảy ngày liền khỏi hẳn." Ngô Hữu Phúc nói: "May mắn, đây không phải là loại kịch độc điện hạ lo lắng." Tiêu Trường Ninh ngây ngốc hồi lâu mới nhàn nhạt 'a' một tiếng, tiếp tục rửa tay. Thấy nàng phản ứng bình tĩnh như thế Ngô Hữu Phúc lại thấy khó hiểu, 'ách' một tiếng hỏi: "Điện hạ không vui sao?" "Vui vẻ." Tiêu Trường Ninh lau tay, chàn xát đến làn do đỏ lên cũng không phát hiện, nàng thở một hơi nói: "Bởi vì thật là vui, sợ hãi như núi trong lòng nháy mắt quét sạch cho nên không biết nên nói cái gì cho phải." Nói xong nàng đột nhiên dừng động tác lại, cắn môi run nhè nhẹ, nước mắt xoành xoạch rơi trong chậu bắn ra bọt nước nhỏ. Thấy thế Thẩm Huyền cũng không mặc thêm y phục, trần truồng ôm nàng từ phía sau, hôn lên vành tai nàng rồi nói: "Được rồi Trường Ninh, không có việc gì." "Bổn cung không phải đang khóc." Tiêu Trường Ninh dùng mu bàn tay cọ con mắt, xoay người gắt gao ôm lấy Thẩm Huyền, cảm giác sống sót sau tai nạn chưa từng có thổi qua trong lòng nàng, nàng cười đến đầy mặt đều là nước mắt: "Chàng không có việc gì thật sự là quá tốt, Thẩm Huyền!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]