Lục Yên ngây người ra, trái tim bắt đầu đập nhanh.
Đội nhiên muốn khóc.
____ Không được khóc!
"Em muốn đi về." Cô không nhìn anh, xoay người đi về phía tàu điện ngầm.
Tạ Đạo Niên cụp ô lại, đi theo phía sau cô.
Bóng lưng của cô nhìn rất quật cường*, bước chân vội vã, cánh tay đưa lên mặt lau một cái.
(*quật cường: bướng bỉnh, ngang ngược, không chịu khuất phục)
Tạ Đạo Niên đuổi kịp cô, đi bên cạnh cô.
Cô bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng.
"Cô ý không phải bạn gái của anh đúng không?"
Anh nghi hoặc, "Ai cơ?"
"Cô gái đưa cái khăn cho anh ý."
Anh suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra được có một người như vậy ở đại hội thể dục thể thao, hỏi cô, "Em đến tìm tôi?"
"Có phải hay không?" Cô vội vàng hỏi.
Anh thở dài, "Không phải."
Sao cô lại có thể nghĩ anh là người một chân đạp hai thuyền cơ chứ?
"Hức... " Cô không nhịn được bật khóc, tiến lên ôm anh.
Hai người nổi bật dưới ánh đèn của tàu điện ngầm, váy của Lục Yên bị ướt một bên.
Tạ Đạo Niên đặt tay lên vai cô, "Sao nói khóc là khóc được liền vậy?"
Cô bỏ tay khỏi vai anh, "Anh có bạn gái không?"
Đôi mắt của cô đỏ hoe, nước mắt tràn ở đáy mắt, nhưng cô vẫn rất kiên định, bướng bỉnh, đặt hai tay vào túi áo.
Dường như tàu điện ngầm ở xunh quanh không liên quan đến họ.
Người đi đường vội vàng, cầm cái ô ướt sũng, để lại một vệt nước dài trên sàn sáng bóng.
Một cái tàu điện ngầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-yen-anh-yeu-em/799434/chuong-5-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.