*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dũng cảm lên, Lục Yên, ngươi phải can đảm lên một chút.
Tạ Đạo Niên nhìn ra sự khẩn trương* của cô, anh trầm tư** một lúc.
(*khẩn trương: hồi hộp, căng thẳng... ; **trầm tư: suy nghĩ, cân nhắc, lặng im suy nghĩ...)
------ Trường Canh, tình yêu là phải thận trọng*, nếu ngươi không chắc chắn, thì không nên hứa hẹn với người ta.
(*thận trọng = cẩn thận + quan trọng = hết sức cẩn thận, luôn có sự đắn đo, suy tính kĩ lưỡng trong hành động để tránh sai sót. Nguồn - Từ điển Soha)
Anh nhìn cô, cô còn đang chờ câu trả lời của anh.
"Không còn sớm nữa, buổi tối không an toàn, em trở về đi."
"Có hay không thôi mà."
"Tôi đưa em trở về."
Lục Yên ủ rũ, "Được rồi." Sau đó thì thầm, "Thôi, sau này em còn đến nữa."
Đến lúc đó đi thẳng vào trong khoa hỏi thăm là được.
Đêm đó, khoảng cách giữa cô và anh chỉ cách một bàn tay, từ từ đi về đại học H, Lục Yên đi sau anh đang muốn vượt lên để nhìn anh, Tạ Đạo Niên kéo cô vào bên trong, hai người lại gần nhau hơn nữa.
Cô nhìn anh một cái thật nhanh, sau đó liền cúi đầu xuống.
Thật là vui a!
Một bông hoa từ trên cây rơi xuống, Tạ Đạo Niên đi vòng qua, bước chân thương tiếc.
Lục Yên từng rất nhiều lần chụp bóng lưng của anh, sau đó đem ảnh đi rửa rồi đặt dưới gối, thỉnh thoảng lấy ra nhìn, động viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-yen-anh-yeu-em/799430/chuong-4-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.