...
Cái nóng vẫn kéo dài, mọi người ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Sau một kỳ nghỉ hè vui vẻ, tháng 9 bắt đầu khai giảng, Lục Yên lên năm ba đại học, Tạ Đạo Niên lên năm tư đại học, trường học bọn họ cách nhau không xa, đi xe đạp một lúc là đến.
Nhà của hai người khá gần trường học, nên khi không có tiết học họ thường hay về nhà, ký túc xá cứ để vậy.
Ban đầu, khi Lục Yên theo đuổi anh, ngày nào cũng đến trường của anh nghiên cứu địa hình, đi qua đi lại phố mỹ thực*, để có thể vô tình gặp được anh. (*mỹ thực: đồ ăn vừa ngon vừa đẹp)
Bây giờ, Tạ Đạo Niên đang cùng cô kéo vali trở lại trường học, anh gọi nước, Lục Yên đang uống sữa đậu nành, ánh mắt nhìn chăm chú cửa hàng ăn sáng ngoài ngã tư đường.
"Nhìn gì vậy?"
"Hình như con trai của bác Thất vẫn chưa tỉnh lại."
Bác Thất là người phụ nữ có tuổi ở khu phố này, 5 năm trước con trai bác bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, bác Thất và chồng bác tuổi đã cao nhưng vẫn mở một cửa hàng đồ ăn sáng nhỏ, kiếm tiền để chăm sóc con trai, với hy vọng con trai mình sẽ tỉnh lại.
Trước đây Lục Yên đã từng chụp ảnh cho bác Thất, nụ cười kiên cường của bác cả đời này cô cũng không quên được.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Sẽ tỉnh lại."
"Sao anh chắc chăn như vậy?"
"Em không tin anh sao?"
"Em tin."
Xét cho cùng thì cuộc sống đã khó khăn như vậy, hy vọng đó nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-yen-anh-yeu-em/799426/chuong-3-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.