Chương trước
Chương sau
Tô Trì Bắc nhận lệnh đến thành Tây Dương để triệu tập Lâm Dực về kinh điều tra. Ngay sau khi bãi triều, cậu liền nhanh chóng trở về Tô phủ để chuẩn bị. Mặc dù thành Tây Dương cách kinh thành không quá xa, nếu cưỡi ngựa đi nhanh thì chắc 2 ngày là đến nơi nhưng cả đi cả về cũng phải mất 4 ngày. Dù gì cũng phải về báo cáo cha mẹ rồi chuẩn bị hành lý mới đi được. Tô phu nhân sau khi biết chuyện cũng không tỏ thái độ gì chỉ hơi lo lắng cùng 3 tỷ muội Tô Cẩm Đình ra cổng tiễn cậu lên đường, trước khi đi cũng chỉ dặn dò cậu nhớ cẩn thận, bình an trở về.

Tô Trì Bắc cầm theo thánh chỉ dẫn theo 8 quân lính của cấm vệ quân theo nhanh chóng rời kinh thành tiến đến thành Tây Dương. Và cũng không nằm ngoài dự liệu của cậu, vừa mới đi chưa đầy nửa ngày cậu đã gặp Lâm Dực đang trên đường trở về kinh thành. Sáng ngày hôm sau bọn họ đã về đến cửa thành, rồi lập tức vào cung trình báo.



Tại giữa thiên điện, Lâm Dực quỳ xuống báo cáo mọi chuyện cho An Cảnh Đế và tất cả đại thần đang có mặt tại buổi thượng triều nghe. Đúng là cậu đã bị trộm mất lệnh bài, là một tên trong đội quân lấy, sau khi hắn lấy trộm xong liền mất tích lúc đó cậu vẫn chưa phát hiện chuyện lệnh bài bị mất mà chỉ tập trung đi tìm cái tên quân lính bị mất tích đó, tìm suốt gần một ngày mới thấy xác của hắn ở dưới vách núi. Sau đó mới phát giác ra lệnh bài không thấy đâu, lật tung cả thành lên cũng không thấy cậu liền biết có chuyện lớn sắp xảy ra rồi. Biết mình có tội cậu liền cấp tốc trở về kinh thành để tạ tội. Nhưng rất tiếc đấy mới chỉ là lời nói từ phía cậu, nghe có vẻ hợp lý đấy nhưng vẫn không thể nào chứng minh được trong sạch của cậu. An Cảnh Đế là người đa nghi, tất nhiên chưa thể tin hoàn toàn lời nói của cậu bèn ra lệnh đưa cậu đến Đại Lý Tự để đối chứng với tên người Tây Qua kia.

Ai ngờ đâu, khi tất cả đến Đại Lý Tự thì Mộ Mã Duy ở trong nhà giam đã bị tắc thở từ khi nào không ai hay rồi. Nhân chứng duy nhất không còn chính là chết không đối được chứng, có hàm oan cũng không thể giải được. An Cảnh Đế tức giận liền tước vị của Lâm Dực tịch thu lại Tây Dương quân giam cậu ta vào đại lao chờ xử trí. Tư Đồ Cẩn Chi cho người khám nghiệm Mộ Mã Duy là chết do trúng độc, nghe thấy vậy Tư Đồ Cẩn Khiêm lại càng tự trách mình hơn. Người ta nói không ai ngã 2 lần tại cùng một chỗ vậy mà cậu lại thật sự để mình phạm một lỗi tới 2 lần. Dẫu đã biết là có kẻ muốn nhắm vào mình, đã cho người trông coi Mộ Mã Duy rất cẩn thận rồi, cũng đã lường trước rất nhiều việc rồi vậy mà vẫn không tránh khỏi.

Tư Đồ Cẩn Dương đang rất hưng phấn vẽ tranh tại thư phòng, mặc dù kết quả cũng có chút thành tựu nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa đủ lắm. Đang cầm bút lông vẽ nguệch ngoạc vài đường trên mặt giấy thì Nhất Minh từ ngoài gõ cửa đi vào tay cầm theo một cuốn thư nhỏ đưa cho cậu. Tư Đồ Cẩn Dương lập tức dừng bút nhận lấy cuốn thư mở ra xem, nhìn thấy nội dung bên trong khiến cậu không khỏi bật cười thành tiếng mà cảm thán:

- "Được lắm!"

Trên bức thư nhỏ chỉ có đúng 2 chữ "cướp ngục".

*****

Ngày hôm sau tuyết rơi càng lúc càng nhiều vừa lạnh vừa tê tái cũng giống như tâm can của một vài người vào lúc này. Một sự việc hết sức chấn động đã xảy ra đó là có kẻ đã cướp ngục, chúng đến để đưa Lâm Dực đi, tổng cộng có 6 tên chúng còn nói rõ to mà ai cũng nghe thấy là "Lâm tướng quân, chúng tôi đến cứu ngài đây", Lâm Dực biết đây là một cái bẫy liền nhất mực phản kháng cùng với quân quản ngục ra tay hạ cả 6 tên. Nhưng tường cao đến mấy cũng sao tránh khỏi gió, sự việc đã bị thổi phồng lên, đã thế 6 tên đến cướp ngục lại đều là người Tây Qua, phen này đúng là không thể chối cãi được rồi.

An Cảnh Đế vô cùng tức giận liền phán cho Lâm Dực tội danh cấu kết với ngoại tộc có mưu đồ phản quốc 3 ngày sau lập tức chém đầu thị chúng. Khi nhận được tin Tư Đồ Cẩn Khiêm liền chết lặng, cậu không thể tin nổi tất cả mọi chuyện đang diễn ra. Cậu lập tức đến tìm phụ hoàng quỳ gối cầu xin phụ hoàng cho điều tra lại nhưng An Cảnh Đế nào muốn gặp cậu, cứ mặc cho cậu quỳ ở ngoài cung của mình dưới trời tuyết rơi lạnh buốt. Tư Đồ Cẩn Chi thấy Nhị ca mình như vậy cũng không đành lòng liền cầm ô đến che và khuyên can.



- "Đến giờ phút này thì phụ hoàng đã thật sự muốn lấy mạng của Lâm Dực rồi, cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được quyết định của người đâu. Huynh đừng tự làm khổ chính bản thân mình nữa."

Sau đó cũng có khá nhiều người đến khuyên can nhưng Tư Đồ Cẩn Khiêm vẫn không từ bỏ, vẫn một mực quỳ ở đó suốt một ngày một đêm, cuối cùng không chịu nổi nữa liền ngất xỉu và được đưa về Chiêu Vương phủ. Cậu hôn mê suốt gần 2 ngày cũng đúng đến lúc diễn ra xử trảm. Mặc kệ cơ thể mới tỉnh lại và còn yếu cậu chạy thẳng đến pháp trường, mặc kệ bị ngăn cản cậu cứ đòi xông vào. Nhưng sức cậu làm sao đấu lại được với những người quân lính đang khoẻ mạnh kia, cậu bất lực gào lên một tiếng "Lâm Dực".

Có lẽ nghe thấy tiếng cậu gọi, Lâm Dực đang bị trói quỳ ở đó liền quay đầu lại nhìn. Thấy cậu đang đau lòng và bất lực đứng ở đó gọi tên hắn, hắn biết mình đã kết giao bằng hữu đúng người rồi. Hắn nhìn cậu mỉm cười một cái, một nụ cười nhẹ nhàng biết bao, ưu thương làm sao. Sau đó cậu thấy hắn gồng mình dùng lực một chút làm đứt hết dây trói ra rồi nhanh như chớp cướp được cây đao trên tay của đao phủ. Tất cả quân lính ở đó thấy vậy tưởng hắn định bỏ trốn lập tức rút đao ra bao vây lấy, nhưng không, hắn lại đưa tay lên kề đao vào cổ mình trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Mắt hắn nhìn thẳng vào An Cảnh Đế đang ngồi trên cao kia rõng rạc nói:

- "Thần - Lâm Dực vốn là một cô nhi nằm mưa dãi nắng, ăn cỏ uống nước Đại Hưng mà lớn lên, năm 12 tuổi vào doanh trại, 18 tuổi trở thành Thống lĩnh cấm quân thành Tây Dương, từ trước đến giờ vẫn luôn tự biết mình là kẻ kém cỏi, ngu dốt nhưng chưa bao giờ sống thẹn với lòng, chưa bao giờ làm việc có lỗi với Đại Hưng, một lòng một dạ trung thành với quốc gia, nay lại bị kẻ gian hãm hại thần không thể nào chối cãi được giờ đây chỉ biết lấy cái chết để chứng minh lòng này."

Lời vừa dứt đao liền đưa, chỉ thấy một dòng máu nóng bắn ra người liền ngã xuống. Có lẽ đây chính là cảnh tượng ám ảnh suốt cuộc đời này của Tư Đồ Cẩn Khiêm. Ngày hôm đó tuyết rơi rất nhiều phủ trắng khắp mọi nơi, có một người coi cậu như huynh đệ ruột thịt, tình như thủ túc vì cậu mà nằm đấy, dòng máu đỏ nổi bật giữa nền tuyết trắng vừa nhức mắt vừa đau lòng.

Cậu nhớ lại ngày trước, cái ngày mà lần đầu tiên 2 người gặp nhau. Lúc đó họ chỉ là những cậu nhóc mới lớn vô tư, hồn nhiên chưa nếm trải sự đời nhưng lại thích thể hiện. Cậu trốn khỏi cung đi chơi liền bị lạc lại còn gặp ngay mấy tên lớn hơn mình bắt nạt, chúng cậy người đông ỷ mạnh hiếp yếu nên một mình cậu không địch lại nổi, đúng lúc gặp hắn đang lang thang đi qua thấy chuyện bất bình liền ra tay cứu giúp, nói thật với mấy chiêu võ mèo cào của hắn đúng là không thấm vào đâu được may mà cậu nhanh trí lựa lúc sơ hở mà kéo hắn chạy thoát. Nói thật mặc dù không được oanh liệt cho lắm nhưng dù gì cũng là hắn đã ra tay giúp mình nên không thể vô ơn được, cậu liền xin danh tính để tiện báo đáp.

Hắn nghe vậy cười khà khà, chê cậu lắm chuyện nhưng vẫn xưng danh:



- "Ta đây đi không đổi họ ngồi không đổi tên, họ Lâm tên một chữ Dực."

Lần tiếp theo 2 người gặp nhau là ở trong doanh trại, hắn thấy cậu liền la lớn gọi, tưởng cậu cũng tham gia vào quân ngũ giống mình liền khoác vai kề cổ mà xưng huynh gọi đệ, ra dáng tiền bối mà chỉ bảo. Sau đó 2 người đã thật sự kết giao bằng hữu, cùng luyện tập cùng thi đấu cùng trốn khỏi doanh trại đi chơi. Ngày đó có hội hoa đăng rất náo nhiệt, 2 người lại tiếp tục trốn ra ngoài đi chơi uống rượu. Giữa lạc trốn phù hoa, mỗi người một bầu rượu cùng nhau uống đến cạn. Hai người ngồi tâm sự với nhau, cậu có ước mơ của cậu, hắn có hoài bão của hắn, nhưng hắn đã hứa chỉ cần cậu cần hắn sẽ hết lòng hết sức ủng hộ cậu.

Cậu còn giới thiệu hắn với mấy huynh đệ của mình nữa, mọi người đều rất vui vẻ kết giao. Hắn là một người quá vô tư cũng không để ý đến việc tại sao mình nhiều lần trốn ra ngoài đi chơi như vậy mà lại chưa bao giờ bị phát hiện, cũng không biết được thân phận thật của cậu là gì. Mãi cho đến năm 18 tuổi, hắn được vào cung nhận chức Thống lĩnh cấm vệ quân thành Tây Dương, hắn mới biết huynh đệ kết nghĩa của mình và mấy huynh đệ kia ấy vậy lại đều là hoàng tử, đại thần.

Sau đó hắn phải đến thành Tây Dương để trấn giữ, mặc dù từ đó ít khi mới được gặp nhau nhưng 2 người vẫn liên lạc qua lại bằng thư từ, cứ có dịp về là lại tụ tập đi chơi vui vẻ biết bao. Vậy mà giờ đây đã âm dương cách biệt rồi...

Sau cái ngày xử trảm Lâm Dực, Tư Đồ Cẩn Khiêm cũng bệnh nặng nằm liệt giường, An Cảnh Đế cũng lấy cớ đó bảo cậu không cần tham gia vào triều chính nữa cứ ở nhà 2 tháng yên tâm mà dưỡng bệnh, bề ngoài thì là thương con suy nghĩ cho bệnh tình của con nhưng thật chất thì là cấm túc cũng như cấm quyền hạn của con. Nhiều người còn đoán già đoán non liệu có phải Chiêu Vương đã bị rớt đài rồi không? Đúng là cuộc đời thật vô thường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.