Chương trước
Chương sau
Trong hoả phòng.

Tô Uyển Nhi đang nghe tiếng ai vọng lại trong đầu, nàng nhìn quanh thì nhận ra xung quanh đây không có người nào.

Tô Uyển Nhi giật mình nhìn lên những cái hộp gỗ thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ...".

Sau đó nàng nhìn thấy một hộp gỗ khác lạ so với số hộp gỗ xung quanh, nàng ta đâm chiêu một lúc rồi quyết định bay lên bắt lấy hộp gỗ đó.

Tô Uyển Nhi nhìn ngắm hộp gỗ một hồi lâu rồi mới quyết định nhỏ một giọt máu của mình lên trên bề mặt cái hộp.

Một giọt máu trên tay nàng dần dần được hình thành và rơi xuống hộp gỗ.

ngay khi giọt máu vừa chạm đến chiếc hộp thì một luồng ánh sáng chói loá từ bên trong hộp gỗ bay vụt ra bao phủ cả một góc phòng khiến Tô Uyển Nhi phải dùng hai tay che đi tầm mắt.

Sau khi ánh sáng biến mất, Tô Uyển Nhi mới có thể từ từ mở mắt ra nhìn.

Một kiện giáp y màu đỏ rất đẹp và một thanh bảo kiếm màu đỏ, hình dáng rất đẹp đang bay lơ lửng ở giữa không trung.

Kiện giáp y này tuy không giống với giáp y của Xuân Tử nhưng nó lại toả ra một luồng khí tức tương tự như giáp y của nàng ta.

Giáp y và bảo kiếm như có linh tính, nó hiểu được ý nghĩ của Tô Uyển Nhi nên toả ra một luồng lửa nóng tạo thành dòng chữ:

và < Phượng Hoàng Huyết Kiếm>

Tương truyền, Phượng Hoàng Huyết Giáp và Phượng Hoàng Huyết Kiếm là của một con Hoả Phượng Hoàng hoá hình người, dùng máu của mình tạo ra.

Phượng Hoàng Huyết Giáp không chỉ có sức phòng ngự tuyệt vời mà còn có thể bồi bổ hồn lực của người sử dụng làm tăng tu vi nhanh chóng.

Phượng Hoàng Huyết Kiếm có thể làm tăng uy lực của những đòn đánh hệ hoả, năm đó cũng nhờ có Phượng Hoàng Huyết Kiếm mà vị đại năng đó có thể vượt cấp chiến thắng kẻ thù của Tà Môn.

Vị cường giả từ Hoả Phượng Hoàng hoá hình đó cũng là một trong những vị đại năng thượng cổ.

Tô Uyển Nhi trong lòng không khỏi rung động khi thấy tên của bộ giáp y này.



Nàng là vội vàng mặc bộ giáp lên người, vẻ đẹp của Phượng Hoàng Huyết Giáp rất hợp với vẻ đẹp kiều diễm của Tô Uyển Nhi, giống như bảo giáp này được tạo ra cho chính nàng.

Khi mặc bộ giáp này không những không làm vướng víu những cử động của nàng mà còn khiến nàng cử động rất thoải mái, đồng thời làm tu vi của nàng tăng lên nhanh chóng.

Tay cầm thanh Phượng Hoàng Hoả Kiếm

Tô Uyển Nhi quyết định sẽ cùng bộ giáp y này không rời nhau.

Tô Uyển Nhi có được kiện bảo khí liền vui vẻ ung dung đi ra khỏi hoả phòng.

Về phần Xuân Tử, khi nàng bị tách khỏi mọi người thì nàng bắt đầu lúng túng nhưng chỉ trong thoáng chốc nàng đã bình tĩnh trở lại và tiếp tục tiến vào trong.

Xuân Tử rất ngạc nhiên vì càng đi sâu vào bên trong thì những hộp gỗ như nhìn thấy một con quái vật liền vội vàng biến mất.

Xuân Tử phùng má ra tức giận, nàng ta bay lên đuổi theo đám hộp gỗ kia nhưng càng đuổi theo thì những hộp gỗ càng phóng nhanh hơn khiến nàng ta không thể nào theo kịp.

Xuân Tử lúc này đã thấm mệt, nàng ta vừa mệt vừa tức giận, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải nàng ta vào đây để chọn đồ hay sao?

Vì sao mà những hộp gỗ này lại không cho nàng ta chạm vào, nếu cứ như thế thì làm thế nào mà chọn được bí kỹ hay bảo khí gì?

Nàng ta đang tức giận thì một luồng ánh sáng từ sâu bên trong toả ra khiến sự tò mò của Xuân Tử trỗi dậy.

Nàng ta lần theo luồng ánh sáng mà đến một căn phòng bí mật ở trong cùng của hoả phòng.

Nàng ta vừa bước vào thì một luồng ánh sáng màu vàng đỏ đập vào mắt nàng ta khiến nàng ta phải che mắt lại.

Xuân Tử từ từ mở mắt ra thì thấy một hộp gỗ đang không ngừng phát ra luồng ánh sáng đẹp đẽ.

Nàng ta giơ tay tính đón lấy hộp gỗ vì sợ hộp gỗ này cũng giống như những hộp gỗ khác mà bay mất.

Xuân Tử chưa kịp chạm vào hộp gỗ thì chiếc hộp đã tự mình bay vào tay của nàng ta khiến Xuân Tử rất ngạc nhiên.

Chiếc hộp gỗ giống như không muốn chờ đợi mà lập tức mở ra, luồng ánh sáng một lần nữa phát ra, ánh sáng này còn mạnh hơn luồng ánh sáng lúc nãy.



Một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trong hộp gỗ bay ra bao trùm lấy thân thể của Xuân Tử.

Thân thể Xuân Tử được luồng ánh sáng bao bọc và đưa nàng bay giữa không trung.

Xuân Tử không thể cử động và nàng ta không muốn vùng vẫy để thoát ra vì luồng ánh sáng bao quanh nàng ta khiến nàng ta cảm thấy ấm áp giống như có người ôm lấy nàng ta.

Xuân Tử nhẹ nhàng mở mắt ra, trong khoé mắt lập tức tuông chảy ra hai hàng nước mắt, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Xuân Tử.

Xuân Tử kêu lên từng tiếng nói ấm áp:

"Mẫu thân! Con nhớ người.".

Thân ảnh đó dịu dàng ôm lấy Xuân Tử và nở ra một nụ cười hiền dịu.

"Nhi nữ của ta, con phải mạnh mẽ lên, trở thành một cường giả chân chính đứng đầu cả đại lục này, khi đó chúng ta sẽ còn gặp nhau."

Xuân Tử nghe thấy vậy liền lau nước mắt và gật đầu đồng ý.

Thân ảnh hiền dịu đó đưa làn môi mềm mại hôn lên trán của Xuân Tử một cái.

Thân ảnh liền hoá thành con phượng hoàng bao phủ lấy người Xuân Tử.

Trên trán Xuân Tử lúc này xuất hiện một hoa văn hình con phượng hoàng rất đẹp rồi dần dần bị một kết giới xuất hiện thu nhỏ thành một hoa văn hình ngọn lửa.

Lúc này ở phía ngoài Tàng Bảo Các.

Nhất Long như đã phát hiện ra chuyện gì, ông ta cũng nở ra một nụ cười khiến tất cả mọi người ở đó cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng không ai hỏi đến vì bọn họ cũng đang mong chờ đệ tử của họ đi ra.

Riêng Tô Mộc Thanh và Huyền Như Ngọc trên má đã đỏ ửng vì cảm thấy Nhất Long cười rất đẹp trai.

Trở lại phòng của Xuân Tử.

Khi nàng ta mở mắt ra thì thân ảnh kia đã biến mất, ánh mắt nàng ta có chút đượm buồn, Xuân Tử từ từ bước ra khỏi hoả phòng với ánh mắt nhớ nhung.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.