Hoàng thượng đã bất tỉnh, thái y mau chóng tác động khiến chàng nôn hết nước ra ngoài. Lục Vân ướt sũng người nhưng chưa vội thay y phục, cố tình để như vậy, mong rằng có thể xoay chuyển tình thế, khiến lời nói của Đức Nhan trở nên vô nghĩa.
Chàng tỉnh lại, người vẫn còn yếu, Đức Nhan mừng rỡ vì Vô Ưu đã không còn đáng ngại, nhưng lại có ý trách móc chàng lơ là sức khoẻ của bản thân:
"Hoàng thượng, người dọa chết nô tài rồi. Bây giờ thì người thấy lời khuyên của nô tài là đúng rồi chứ?"
"Được rồi, lần này là ta sai, được chưa nào?"
Chàng nhìn sang, thấy Lục Vân đang run rẩy vì lạnh, chàng dù mệt mỏi vẫn gắng sức đứng dậy, choàng áo để nàng đỡ lạnh, lo lắng hỏi han:
"Nàng làm sao vậy? Sao lại để ướt thế này? Dễ bị cảm lạnh lắm!"
Nàng còn chưa kịp giải thích, Đức Nhan đã nhanh giọng:
"Hoàng thượng, tới lúc này mà người vẫn không hiểu sao? Mọi việc rành rành trước mắt, là cô ta đẩy người xuống hồ, cô ta muốn hại chết người."
"Nói láo, nàng không phải người như vậy!"
"Chính mắt nô tài đã nhìn thấy lúc ở dưới hồ, cô ta giương mắt nhìn người chìm xuống hồ mà không có ý định muốn cứu, là cô ta âm mưu.."... "
Đủ rồi!"
Chàng cắt ngang lời hắn, rồi quay sang đính chính một lần cuối cùng:
"Ngươi có tận mắt chứng kiến nàng đẩy ta xuống hồ không?"
"Nô tài.. nô tài.. không.. nhưng.."
"Vậy ta tin nàng. Ngươi lui ra đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-van-vo-uu-ai-han-tinh-thu/2705892/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.