“Anh Thanh Hán, anh Thanh Hán…”
Kha Thanh Hán bị tiếng kêu khe khẽ dồn dập đánh thức, hắn mơ hồ ngồi dậy nhìn về đồng hồ trên tường. Đèn ngủ đầu tường ánh sáng hơi tối, hắn không thấy rõ thời gian.
Lại nghe tiếng la của Hồng Vi như đang khóc khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo, cúi đầu giở chăn lên, nhìn người bên cạnh nhắm chặt mắt, vẻ mặt nhăn nhó, hắn sững sờ. Khóe mắt cậu còn đọng giọt nước mắt sắp rơi ra.
Ngón tay nhẹ lau nước mắt Hồng Vi, Kha Thanh Hán thấp giọng kêu.
“Tiểu Vi, tỉnh lại.”
Hắn kêu chưa tới hai lần thì Hồng Vi đột nhiên mở mắt, ánh mắt mờ mịt, đôi mắt đen còn sót lại đau đớn chưa tan hết.
“Tiểu Vi.” Lòng Kha Thanh Hán chợt nhói, ôm người vào ngực mình, lại điều chỉnh tư thế cho cậu thoải mái. “Mơ thấy cái gì?”
Biết rõ còn cố hỏi. Kha Thanh Hán biết trong mười năm chia cắt, hắn từng nhiều lần mơ thấy cảnh khiến người tê tái con tim.
Nhưng sau khi gặp lại Hồng Vi, một năm rưỡi nay hắn không mơ ác mộng nữa. Mỗi đêm ôm người yêu thân thể mềm mại, trong lòng hắn tràn đầy thỏa mãn, hạnh phúc và cảm động.
“…em mơ thấy, anh Thanh Hán không để ý tới em.” Hồng Vi mềm nhẹ đáp.
Kha Thanh Hán hôn trán cậu.
Không lâu sau, Hồng Vi lại nói.
“Em luôn chạy theo anh, liều mạng gọi anh. Nhưng anh không quay đầu lại nhìn em.”
Kha Thanh Hán thấy đau lòng. Hắn không ngờ họ cùng nhau một năm rưỡi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tuong-vi/1945433/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.