23.
Tôi ngồi ở phòng khách một lúc lâu.
Lâu đến mức khi đồng hồ vang lên tiếng chuông báo, tôi mới giật mình phát hiện đã mười hai giờ đêm.
Tôi rửa sạch sẽ mặt mũi, im lặng đi về phòng.
Nhưng vừa mới tới cửa, tôi đã phát hiện có điều không ổn.
Con trai đang ngủ say nhưng sắc mặt rất đỏ, tiếng thở cũng khò khè hổn hển, mặt mày thì nhăn nhó khó chịu.
Tôi hoảng hốt, nhanh chóng bật đèn sờ trán con trai thử nhiệt độ.
Trán thằng bé rất nóng, có vẻ như đã khó chịu như này được một thời gian rồi, vậy mà tôi lại sơ suất không phát hiện ra.
Tôi không nhịn được tự trách bản thân.
Hòm thuốc trong nhà đã hết tôi chưa kịp mua bù. Tôi muốn đưa con trai đi bệnh viện, nhưng giờ tới cả một chiếc xe tôi cũng không có.
Giờ phút này, cảm giác thất bại ồ ạt kéo tới bủa vây tôi.
Tôi muốn lớn tiếng khóc, nhưng tiếng con trai rên rỉ khó chịu lại kéo tôi trở lại.
Tôi đo nhiệt độ cho con, phát hiện thằng bé sốt tới 39 độ.
Bàn tay cầm nhiệt kế run lên. Tôi không dám thả lỏng một giây nào, nhanh chóng mặc quần áo tử tế cho con rồi gọi điện thoại cho Lục Từ.
Tôi cứ nghĩ Lục Từ sẽ không nhận.
Nhưng không ngờ tôi vừa gọi anh đã nhấc máy, giọng nói còn nghe rất sốt sắng: “Sao thế Dữu Dữu?”
Nghe tiếng anh, tâm tình tôi đè nén nãy giờ bùng phát. Tôi cầm điện thoại, nghẹn ngào nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tu-x-co-duu/2932691/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.