Hồ nước dưới núi tuy rằng đang trong ngày đông nhưng hồ vẫn không kết băng, phía trên thậm chí còn đang bốc khói, cảm giác rất chi là ấm áp.
Bên hồ có rất nhiều cây cối, dưới chân một cái cây to mọc giữa cỏ cây có hai người đang nằm song song. Nam tử có dáng người cao ngất nghiêng nửa người ôm chặt lấy tiểu thư sinh gầy yếu, cơ thể người thư sinh cương ngạnh, hơi hơi lui thành một khối.
Bốn phía dị thường yên tĩnh, một lúc sau tiểu thư sinh chậm rãi mở to mắt ra, sau khi nhìn tư thế của hai người thì bất đắc dĩ thở dài.
Nhìn khe hở giữa tán lá cây, trời vừa cao vừa xanh, thì ra là đã quá trưa rồi.
Chớp mắt một cái, chuyển tròng mắt đến vị đại tướng quân Tống Cáp được xưng là uy chấn bát phương cạnh mình, hé hé miệng gọi: "Tướng quân ơi."
Người bên cạnh vẫn chẳng trả lời.
Lục Bạch biết tỏng người này đã tỉnh từ sớm thế nên hỏi thêm: "Tướng quân, đã nghỉ ngơi xong chưa?"
Tống Cáp nháy nháy hai mắt, đối diện với ánh mắt nhìn xéo sang của Lục Bạch, tay chân hắn ôm lại càng chặt hơn, cực kỳ thoải mái hít một hơi rồi phun ra, cảm thán rằng: "Còn chưa xong."
"Tướng quân còn muốn chơi ở đây bao lâu nữa?"
Tống Cáp lại nhắm mắt lại, đáp: "Bao lâu, bao lâu...." Hắn cong khóe miệng lên cười ha ha rằng: "Thiên trường địa cửu thì sao?"
"Đừng đùa." Lục Bạch nói.
Tống Cáp nghe vậy thì cuối cùng cũng buông hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tu-he/2301467/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.