-Em muốn ăn gì không?
-Không.
-Bánh ngọt hay mì xào, cơm rang?
-Bánh ngọt.
-Vị?
-Vị dâu.
-Chờ tôi lát.
Con gái cũng thật khó hiểu mà. Hắn lúc sau quay về với mấy túi đồ to nhỏ.
-Anh thấy tôi sẽ phải ở đây trong bao lâu?
-Chắc trong tuần là về.
-Anh biết vậy còn mua nhiều thế kia. Anh là mua cho cả bác sĩ và y tá ăn sao?
-Nói nhiều. Này, ăn đi.
Hắn quăng bịch đồ ra chỗ cô, hại cô đỡ, vết thương khiến cô nhăn mặt. Hắn nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt cô lập tức hiểu ra vấn đề. Hắn chạy về phía cô mang theo chút hoảng hốt.
-Đồ xấu xa.
-Sao rồi? Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
-Anh xin lỗi tôi sao?
Hắn đang cầm tay cô liền bóp nhẹ vào vết thương khiến cô đau điếng.
-Nói nhiều, cần gọi bác sĩ không?
-Không cần đâu.
Nói tới gọi bác sĩ cô lập tức cười trừ cho qua. Hắn cầm tay của cô thổi thổi, không biết có tác dụng gì không nhưng nhìn hắn lúc này thật ấm áp, dịu dàng. Cô nhìn hắn một hồi lâu, nhìn dáng vẻ hắn động lòng người quá đi.
-Nhìn đủ chưa?
Cô lập tức trở về thực tại, rụt tay mình lại vuốt vuốt mái tóc, rõ ràng là đang ngại ngùng.
-Ai nhìn anh chứ?
Hắn cũng không muốn truy cứu cô nữa, chỉ cười thầm thôi.
-Ăn đi.
-Anh không ăn cùng sao mình tôi ăn hết chỗ này được.
-Từ từ ăn.
-...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-thang-ngay-sau-xin-duoc-chi-giao/3067332/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.