Cô quăng gối về phía Tử Sâm, anh ta cũng chỉ nhặt gối nhẹ nhẹ nhàng lên để bàn cạnh đó, mặc cho cô mắng chửi đằng sau. Cô nghe thấy tiếng đóng cửa thì cũng không chửi mắng nữa. Cô bắt đầu khóc, khóc vì sợ hãi, khóc vì tủi thân. Cô không ngờ người mang đến tổn thương cho mình là người từng là ân nhân của mình, là người mà cô tôn trọng, yêu quý.
Cô ôm đầu gối của mình, càng nghĩ lại càng tủi thân. Cô cứ khóc đến khi không còn sức nữa, im lặng một chút lại khóc tiếp. Nước mắt từ dòng này đến dòng khác nối tiếp nhau chảy dài trên gò má của cô rồi khô đi vào da thịt.
Cô thật sự rất hối hận vì đã không nghe lời của Lục Thiên Hạo, còn cho rằng hắn bị điên nữa. Cô đang nghĩ hắn có đang lo lắng cho cô không, có cho rằng cô rất ngu ngốc không?
Sau cảm giác đau buồn đó cô bắt đầu tìm cách trốn thoát. Cả phòng này có lẽ lối thoát duy nhất là vị trí ban công kia. Nhưng Tử Sâm đã khoá lại rồi, trong phòng với bên ngoài ngăn cách với nhau bởi lớp kính dày. Cô từng coi mấy bộ phim có cảnh này rồi, diễn viên chính đều là đập kính rồi trốn thoát. Nhưng trong phòng không có dụng cụ nào để đập kính cả. Cứ như căn phòng này thiết kế để giảm cô từ lâu vậy. Đến cái bàn cũng là bàn đá, chẳng lẽ cô phải bê cái giường lên để đập kính? Cô nhìn vào đôi bàn tay của mình rồi đứng dậy. Cô nhanh chóng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-thang-ngay-sau-xin-duoc-chi-giao/3067276/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.