"Anh thật sự không có gì với cô ấy." Lục Ngạn dịu dàng nói, nói xong còn cọ cọ vào hõm cổ cô.
Lục Ngạn thấy Lâm Huyền một hồi lâu lâu sau không đáp lời, anh mới nói tiếp: "Em không tin à? Sao lại không nói gì cả?"
Lâm Huyền hít một hơi thật sâu, trong lòng tầm tìm câu trả lời phù hợp.
"Dù sao cũng không liên quan đến em." Vốn là muốn nói em không để ý, không hiểu sao đến lúc nói lại phát ra câu này. Lâm Huyền thầm than không xong rồi.
Lục Ngạn: "..." Không liên quan? Anh thành khẩn giải thích với cô, còn sợ cô hiểu lầm, cuối cùng cô lại đáp lời anh như vậy? Có phải hơi phũ phàng hay không?
"Không phải, ý em không phải như vậy." Thấy vẻ mặt đang ngày một âm trầm của người đàn ông đối diện, Lâm Huyền vội vàng cuống quít giải thích.
"Hay là chúng ta diễn lại cảnh đêm qua đi? Anh nghĩ chỉ có như vậy, em mới cảm thấy vấn đề đó có liên quan đến em hay không?"
Lục Ngạn tà mị nhìn cô, ánh mắt lại không tự chủ dời tầm nhìn xuống phía dưới, rồi xuống phía dưới nữa.
Lâm Huyền đỏ mặt đến tận mang tai. Cô ngay lập tức bay vèo vào trong nhà tắm. Nếu như còn nằm yên ở đó sợ là chuyện gì xảy ra còn chưa biết chắc được.
[...]
Buổi thảm đỏ ngày hôm nay được tổ chức vào chiều tối. Vì để lịch trình được diễn ra một cách thuận lợi, từ buổi chiều Lâm Huyền đã đến Vương thị để trang điểm và thử quần áo.
Bộ váy này mặc lên rất đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998839/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.