"Chúng ta là vợ chồng, cũng không thể mỗi người ở một nơi được. Lát nữa anh sẽ gọi người đến nhà em thu dọn đồ đạc." Lục Ngạn quay người đi vào bên trong, vừa đi vừa nói.
Ngẫm cũng thấy lời của Lục Ngạn cũng chẳng có chỗ nào sai, Lâm Huyền bèn im lặng theo sau anh.
Vào trong nhà, Lâm Huyền lại một lần nữa choáng ngợp. Cô nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm trấn định bản thân.
Trước kia cô cũng đã không ít lần đến những căn biệt thự sang trọng nhưng xa hoa đến mức này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Mất tích suốt hai năm trời, thật không ngờ Lục Ngạn lại ngày càng trở nên giàu có.
Bên trong còn có cả người giúp việc, là một bà lão tầm năm mươi tuổi. Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, bà bèn từ trong bếp đi ra.
"Đây là dì Phương, là người làm mà mẹ chọn, sau này em có cần thứ gì thì cứ gọi bà ấy."
Lâm Huyền gật đầu. Dì Phương này nhìn qua cũng hiền hậu, chắc sẽ không có tâm tư xấu.
Lục Ngạn dẫn Lâm Huyền lên lầu hai, cũng chỉ cho cô căn phòng mà bọn họ sẽ ở.
Căn phòng này ngăn nắp sạch sẽ, đồ đạc ở bên trong cũng không nhiều, vừa nhìn đã biết là sắp xếp phong cách của Lục Ngạn.
"Chúng ta ở căn phòng này sao?" Lâm Huyền hỏi.
"Nếu em không thích thì có thể chọn phòng khác, lát anh cho người chuyển đồ sang là được rồi." Lục Ngạn thoáng nhìn qua mấy căn phòng còn lại trên dọc hành lang, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.
"Ý em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998834/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.