Lâm Huyền ậm ờ một hồi rồi chào tạm biệt Lục Cảnh. Hiện tại cô không có tâm trạng nói chuyện với người khác, yên tĩnh là cách tốt nhất để ổn định lại tinh thần sa sút của cô lúc này.
Lâm Huyền ngả người nằm lên giường. Cô nhắm mắt lại, những chuyện trong quá khứ hệt như một thước phim chạy qua mắt cô. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cứ tưởng sẽ được yên bình sống cùng anh khoảng thời gian còn lại.
Cứ tưởng mất trí nhớ đã là cao trào lớn nhất cuộc đời, ai ngờ phía sau còn sóng gió đang đợi chờ. Trong mấy ngày nay, đã có lúc Lâm Huyền nghĩ rằng chuyện của tương lai, hãy để ông trời tự mình định đoạt. Cô thật sự mệt rồi...
[...]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền tươi tỉnh thức dậy. Cô tự nhủ bản thân phấn chấn lên. Sau khi dùng xong bữa sáng một cách qua loa, Lâm Huyền nhanh chân bắt xe đến công ty Vương thị.
Lúc trước cô rút khỏi giới giải trí vốn là muốn có một cuộc sống yên bình. Nhưng hiện tại yên bình lại chưa chào đón cô, vậy thì cô lại sợ gì những thủ đoạn trong showbiz kia chứ?
Đứng ở trước công ty Vương thị một hồi lâu, Lâm Huyền lấy hết dũng khí bước vào. Một lần trở lại nơi này, chính là không rời đi nữa.
"Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp. Phải chăng cô tới đây là vì đã không còn ý định rút khỏi giới giải trí nữa?" Đông Tưởng nhàn nhạt cười nói.
"Đúng vậy. Tôi không muốn rút lui nữa." Lâm Huyền đáp lời, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định.
"Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998819/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.