"Thế nào? Em không muốn đi à?"
Lâm Huyền ngay lập tức lắc đầu. Hiếm khi Lục Ngạn chủ động dẫn cô đi mua đồ, cô vẫn nên biết điều mà không làm cho anh mất hứng.
"Anh còn đứng ở đây thì em thay đồ thế nào?"
Lục Ngạn cười gian tà nhìn cô: "Chỗ không nên nhìn anh đều nhìn cả rồi, bây giờ em mới biết ngại à?"
Lâm Huyền đỏ mặt, cô nhanh chóng đẩy anh ra khỏi nhà tắm. Nếu anh còn đứng ở đây thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
[...]
Sau khi cô thay đồ xong, Lục Ngạn liền đưa Lâm Huyền đến bệnh viện thăm Lục Vãn. Trên đường đi, anh nhận được một cuộc điện thoại từ Hà Hy Nguyệt nói rằng Lục Vãn đã tỉnh lại, bảo anh nhanh chóng đến đó.
Lục Ngạn lái xe tăng tốc, rất nhanh đã đặt chân tới bệnh viện.
Hai người bọn họ đi vào phòng bệnh, bên trong ngoài Hà Hy Nguyệt và Lục Vãn còn có một thiếu niên nọ đang cầm vài ba túi đồ trên tay.
"Anh họ, đã lâu không gặp." Lục Cảnh đi tới chào hỏi Lục Ngạn, rõ vui vẻ ra mặt.
Ngược lại với biểu tình tràn đầy sức sống của Lục Cảnh, Lục Ngạn chỉ gật đầu một cái sau đó đi đến bên Lục Vãn.
"Ba đã tỉnh rồi, trong người có chỗ nào không khỏe không?"
Lục Vãn lắc đầu, ánh mắt đầy hiền từ nhìn anh. Lần này ông đúng là đã đi qua cửa sinh tử một lần, thật sự sợ rằng sẽ phải rời xa vợ và đứa con trai này của mình.
Lục Vãn đưa tay nắm lấy tay Lục Ngạn, nói: "Đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998810/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.